Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 456: Gặp người là khoe ra

Vất vả lắm Vương Quế Anh mới tới được phòng bệnh của lão tam nhà mình, thì thấy ông già còn có Hứa Đạt Nhạc ngây ngốc ngồi xổm ở cửa, không vào trong.
Vương Quế Anh buồn bực nói: “Sao hai người không đi vào, canh giữ ở đây làm gì?”
Hoắc Đại Khánh đứng dậy, giậm đôi chân hơi tê dại của mình lên mặt đất, sau đó nói:
“Bà tỉnh rồi à?”
Có lẽ là bị giấc mơ tối qua ảnh hưởng, lúc này khóe miệng của Vương Quế Anh còn ngậm ý cười nói:
“Ừm, ngày hôm qua là tôi không đúng, không cẩn thận ngủ quên mất, vất vả cho hai người. Tối hôm nay để tôi, hai người đều đi ngủ cho tôi.”
“Không cần không cần, bác gái, bác ngủ là được.” Hứa Đạt Nhạc nhanh chóng nói.
“Như vậy đâu được, nếu cháu muốn tốt cho bác gái thì phải nghe lời bác gái.” Vương Quế Anh nói xong thì đẩy cửa.
Chuyện này khiến Hoắc Đại Khánh và Hứa Đạt Nhạc sợ muốn chết, nhanh chóng mở miệng ngăn cản.
“Bà già, đừng nhúc nhích.”
“Bác gái, dừng tay.”
Hai bọn họ như vậy dọa Vương Quế Anh sợ hãi, tay nắm then cửa muốn mở cũng không dám mở, chỉ ngây ngốc nhìn hai bọn họ.
“Sao thế?”
Hoắc Đại Khánh vươn tay kéo Vương Quế Anh sang một bên, nói lời thấm thía: “Lão tam tỉnh.”
“Đây là chuyện tốt mà, vậy vì sao vừa rồi ông không cho tôi vào.” Vương Quế Anh tức giận.
Là tức giận vô cùng nghiêm trọng, bà ấy rất bất mãn nhìn Hoắc Đại Khánh.
Hứa Đạt Nhạc thấy Vương Quế Anh hiểu lầm, nhanh chóng giải thích với bà ấy:
“Bác gái, bác đừng trách chú, là tâm trạng của đoàn trưởng bọn cháu không tốt, anh ấy biết chân mình…”
Hứa Đạt Nhạc không nói tiếp nữa.
Nhưng mà Vương Quế Anh đã nghe hiểu, lúc trước người hướng dẫn của lão tam đã gọi ông già và bà ấy ra ngoài, nói cho bọn họ nghe.
Tâm trạng của bà ấy lập tức trầm trọng hơn, khổ sở dựa vào tường, không biết mình nên làm gì mới tốt.
Ông trời ơi, vì sao không thể mở to mắt, phải đối xử với lão tam nhà bà ấy như vậy.
Đối với người làm mẹ như bà ấy mà nói, bà ấy ước gì có thể gánh vác hết tất cả bất hạnh trên người con trai.
Quả nhiên hai vợ chồng Hách Nhân Gia nói không sai, một tuần sau chuyện phỏng vấn Lục Hướng Noãn được đăng lên báo.
Còn ở vị trí dễ trông thấy nhất của tờ báo.
Đồng thời còn có ảnh chụp lúc trước Hách Nhân Gia chụp cho Lục Hướng Noãn, cũng đăng ở ngay bên cạnh nội dung.
Ngày đầu tiên phát hành tờ báo này, lập tức thu hoạch được hưởng ứng rất lớn, điện thoại của tòa soạn báo đã sắp bị gọi cháy máy.
Mà Vương Quốc An thân là cha nuôi của Lục Hướng Noãn đã sớm nhận được tin, cho nên sáng sớm đã đến tiệm báo mua tờ báo viết về Lục Hướng Noãn.
Không chỉ mua một tờ, mà là mười mấy tờ.
Vương Quốc An mua xong về nhà, trên đường đi chỉ cần gặp người quen là cho một tờ, còn thân thiện khoe Lục Hướng Noãn được đăng ngay đầu tờ báo:
“Đây là con gái của tôi, con gái của tôi rất giỏi.”
Người khác cũng rất nể mặt ông ấy, đều khen ông ấy mệnh tốt, có được con gái tốt.
Chuyện này khiến Vương Quốc An vui sướng đến mức miệng sắp không khép vào được, mãi đến khi về nhà, miệng của Vương Quốc An đã cười hơi chua xót.
Vừa mới mở cửa ra, Vương Quốc An lập tức cao giọng hét lên: “Tôi về rồi.”
Lưu Thúy đang ở trong phòng dọn dẹp vệ sinh nghe thấy giọng ông ấy vội ném cái chổi xuống đất, không quan tâm gì cả chạy ra ngoài.
Chỉ thấy vẻ mặt bà ấy vui sướng nhìn Vương Quốc An: “Mua được không?”
“Mua được.” Vương Quốc An nói xong thì giơ báo trong tay cho bà ấy xem.
Lưu Thúy vừa định vươn tay nhận lấy, kết quả đột nhiên nhớ tới tay mình quá bẩn, nhanh chóng lau tay lên tạp dề lúc này mới nhận lấy.
Lọt vào mắt Lưu Thúy trước tiên là ảnh chụp của Lục Hướng Noãn, bà ấy vừa nhìn là thích, miệng không nhịn được khen ngợi:
“Noãn Noãn trông thật xinh đẹp.”
“Còn không phải sao, bà không nhìn xem đây là con gái của ai.” Khi Vương Quốc An nói chuyện cằm nâng cao lên, vẻ mặt khoe khoang.
Hôm nay là ngày lành, ngày lành đấy, nếu không phải hôm nay được nghỉ, ông ấy đã đến văn phòng khoe khoang một lát.
Khiến tất cả mọi người biết được ông ấy có một đứa con gái xinh đẹp còn có bản lĩnh, khiến bọn họ ở trong chăn lén hâm mộ ông ấy.
Không nghĩ tới dáng vẻ của ông ấy hiện giờ, giống y như con khổng tước xòe đuôi với con cái.
“Ông thôi đi, đây là Hướng Noãn tự mình có bản lĩnh, ông vui sướng như vậy làm gì.” Từ lúc kết hôn Lưu Thúy thường xuyên rảnh rỗi là trào phúng ông ấy mấy câu, hiện giờ nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận