Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 875: Trượt

Người luôn ích kỷ, một lòng vì mình đột nhiên trở nên bác ái vô tư như vậy, thực sự khiến Lục Hướng Noãn suýt nữa không nhận ra mình.
Chẳng qua chuyện mà cô quyết định, cô sẽ không dễ dàng sửa đổi.
Lưu Quốc Diệu tận tình khuyên nhủ: “Kết nghĩa này, lại nhận thêm một nhà cũng không có vấn đề gì.”
Lúc này anh ta ước gì có thể mở hộp sọ của Lục Hướng Noãn ra xem, nhìn xem bên trong chứa thứ gì.
Chứa hồ nhão sao?
Chuyện tốt như thế, người khác đều nóng lòng muốn có được, cô thì hay rồi, thịt đưa tới cửa lại ném đi.
Triệu Truyền Lễ nghe thấy những lời này, cũng nhìn Lục Hướng Noãn với vẻ chờ mong, bởi vì ông ấy thật lòng muốn nhận Lục Hướng Noãn làm cháu gái.
Không đơn giản vì suy xét của mình, mà vì Hoa Quốc, loại nhân tài hiếm lắm mới gặp được này cần phải nắm chắc.
Nếu bị một số người xấu của kẻ địch phát hiện, đào cô đi mất, như vậy quốc gia sẽ tổn thất lớn.
Lục Hướng Noãn vẫn kiên trì với quyết định vừa rồi, nhưng mà nhìn ánh mắt đáng thương của Triệu Truyền Lễ, cô có chút mềm lòng:
“Sau này ông muốn ăn gì, có thể tới đây, cháu nấu cho ông, tiền đề là cháu có thời gian rảnh.”
Triệu Truyền Lễ thấy thái độ của cô kiên quyết như thế, cũng không miễn cưỡng nữa, nghe cô hứa hẹn trong lòng vui vẻ:
“Đây là cháu nói đấy nhé, mọi người ở đây đều làm chứng.”
Lục Hướng Noãn gật đầu: “Vâng, cháu nói.”
Lưu Quốc Diệu và Hồ Ái Hương cảm thấy vô cùng đáng tiếc, nhưng mà cũng không lắm miệng xen vào, dù sao đây là chuyện nhà người ta, bọn họ nên có đúng mực.
Chỉ nói chuyện một lát thời gian trôi qua rất nhanh, khi ánh trăng bên ngoài lên cao, Chu Hoa Quang nhân viên cảnh vệ của Triệu Truyền Lễ lo lắng nên tới tìm ông ấy.
Lúc này Triệu Truyền Lễ mới biết được mình nên trở về, nếu không bà cụ nhà ông ấy lại lo lắng cho ông ấy, lo lắng buổi tối không ngủ ngon.
Trước khi rời đi, Lục Hướng Noãn gói hai lạng rưỡi đại hồng bào núi Vũ Di cho ông ấy mang theo, trừ chuyện này ra, còn có một hộp thuốc trợ tim hiệu quả nhanh.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn ném hộp đi, dùng giấy dầu gói vào.
Lục Hướng Noãn dặn dò:
“Lần sau ông lại phát bệnh, uống hai viên là được, nhất định phải nhớ rõ luôn mang theo bên mình, không phải lần nào cũng có thể may mắn gặp được bác sĩ. Uống hết thuốc, thì tới đây tìm cháu lấy.”
Bệnh của ông ấy rất nguy hiểm, có khả năng mất mạng bất cứ lúc nào.
Đáng tiếc thuốc trợ tim hiệu quả nhanh còn chưa nghiên cứu chế tạo ra được vào lúc này, sớm nhất cũng phải năm 1983 mới chính thức đầu tư.
Triệu Truyền Lễ nắm chặt túi thuốc, cảm động đến mức không biết nên nói gì mới tốt, cuối cùng im lặng nói:
“Cô bé, chuyện mà ông nói, hay là cháu suy xét lại lần nữa…”
Đúng vậy, ông ấy vẫn chưa từ bỏ ý định.
Lục Hướng Noãn mắt điếc tai ngơ đối với lời ông ấy nói, quay đầu dặn dò Hoắc Cảnh Xuyên:
“Tiễn ông cụ đi đi.”
Sau khi nói xong, cô đi về phòng.
Dám đối xử với ông ấy như vậy, cô nhóc này là người đầu tiên, nhưng mà ông ấy không nổi giận nổi, cuối cùng Triệu Truyền Lễ chỉ có thể chấp nhận số mệnh đi về.
Tiễn Triệu Truyền Lễ rời đi xong, Hoắc Cảnh Xuyên xoay người muốn trở về, nhưng không ngờ bị Lưu Quốc Diệu gọi lại.
Lưu Quốc Diệu chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ:
“Vợ cậu còn trẻ tuổi, có một số việc còn chưa hiểu, cậu nghe tôi, trở về khuyên nhủ cô ấy đi. Nếu lần sau thủ trưởng nhắc lại chuyện này, thì đồng ý đi.
Loại chuyện này trăm lợi không có một hại đối với cậu, tôi có thể nhìn ra được thủ trưởng rất thích vợ cậu.”
Anh ta thật lòng muốn tốt cho hai bọn họ, nếu không anh ta đã không nói mấy lời như thế.
“Cảm ơn sư trưởng quan tâm, chuyện này vẫn nên nghe theo vợ tôi thì hơn, cho dù cô ấy làm ra quyết định gì, tôi làm chồng cũng chỉ có thể ủng hộ cô ấy. Sắc trời không còn sớm nữa, vợ tôi ở nhà một mình, tôi sợ cô ấy sợ hãi, sư trưởng, anh đi về trước đi.”
Hoắc Cảnh Xuyên nói xong thì xoay người rời đi.
“Tên nhóc thối này, cả đám chỉ muốn tức chết mình.” Nhìn anh rời đi, Lưu Quốc Diệu hùng hùng hổ hổ đi về nhà.
Sau này anh ta không quản chuyện của hai vợ chồng bọn họ nữa.
Nhưng mà nói tới nói lui, một khi Hoắc Cảnh Xuyên và Lục Hướng Noãn gặp phải chuyện gì, anh ta vẫn là người đầu tiên xông lên trước giúp đỡ.
Hoắc Cảnh Xuyên trở về, rửa sạch hết bát đũa xong lại dùng giẻ lau dọn dẹp sạch sẽ trong ngoài phòng bếp, rác trong thùng ở góc bếp cũng mang đi đổ, lại bận rộn nấu nồi nước tắm.
“Vợ à, nước xong rồi, có thể tắm rửa.”
“Ừm.” Lục Hướng Noãn ngồi dậy, sau đó cầm quần áo tắm rửa đi ra ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận