Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 342: Mẹ, mẹ đừng sợ, con bảo vệ

Vừa nghe có quỷ, Phúc Ni ngồi trước bệ bếp nhóm lửa cũng sợ hãi không ngồi yên, sợ con quỷ kia không có mắt quấn lấy cô ta.
Cô ta không thể chết được, con trai cô ta còn nhỏ như thế, nếu cô ta chết đi, chồng lập tức cưới người khác, vậy thì con trai đáng thương của cô ta sẽ có mẹ kế.
Cho nên cô ta trực tiếp trốn phía sau mẹ chồng cô ta.
Mà Lưu Chiêu Đệ thấy hai người hiểu lầm mình, nhanh chóng mở miệng giải thích:
“Mẹ chồng, không phải, con là bị bạn của em chồng dọa sợ.”
Vừa nghe không phải, Vương Quế Anh thở phào nhẹ nhõm một hơi trong lòng.
Mà Phúc Ni cũng thế, trong lòng ít nhiều gì cũng trách chị dâu cả làm quá, nhưng vẫn không để lộ dấu vết nhanh chóng tiến lên vươn hai tay ra bảo vệ Vương Quế Anh ở sau người.
“Mẹ, mẹ đừng sợ, con bảo vệ mẹ, nếu quỷ kia muốn động vào mẹ, phải bước qua xác con trước đã.”
Đương nhiên là Vương Quế Anh nhìn thấu trò này của con dâu hai, nhưng bà ấy không vạch trần.
Dù sao bình thường cô ta cũng không làm chuyện gì khác người, mỗi ngày cũng rất chăm chỉ đi làm kiếm công điểm, chẳng qua thích mình nổi bật chiếm chút tiện nghi.
Con người ấy à, đâu có ai hoàn mỹ cả, chỉ cần không hồ đồ trong chuyện lớn, Vương Quế Anh làm mẹ chồng có đôi khi sẽ mở một mắt nhắm một mắt, cho qua chuyện này.
Vương Quế Anh vỗ cánh tay cô ta nói: “Nhà lão nhị, không sao.”
Sau đó quay đầu nói với Lưu Chiêu Đệ bị dọa sợ: “Cậu ta bắt nạt con sao?”
Khi nói chuyện bà ấy còn xắn tay áo lên cao một chút, bày ra tư thế muốn đi đánh lộn.
Lưu Chiêu Đệ lúng túng nói: “Không… Cậu ấy không bắt nạt… Con, con là nhìn thấy… Dáng vẻ của cậu ta lợi hại, cho nên con sợ hãi.”
Vừa mới nói xong trong phòng bếp lập tức yên tĩnh tới mức kim rơi xuống còn có thể nghe thấy, mẹ chồng nàng dâu Vương Quế Anh nhìn Lưu Chiêu Đệ suýt nữa bị dọa rách lá gan thì hết nói nổi.
Rất lâu sau, Vương Quế Anh nhíu mày, thở hai hơi nói: “Nhà lão đại, nơi này là nhà mình, cậu ta lại không thể ăn con, con sợ cái gì?”
Hiện giờ bà ấy có chút hoài nghi ánh mắt chọn con dâu của mình lúc trước, Lưu Chiêu Đệ này là người bên nhà mẹ đẻ của bà ấy, người thành thật còn được việc, là tuyển chọn hàng đầu làm con dâu.
Nhưng mà cha mẹ cô ấy không phải người, sinh bảy đứa con gái chỉ vì muốn đứa con trai, muốn bán con gái cả, cũng chính là Lưu Chiêu Đệ cho người mắt mù què chân ở trong đội.
Lúc ấy Vương Quế Anh dẫn con trai cả đến nhà mẹ đẻ làm khách, vừa vặn gặp phải, con trai cả tốt bụng lập tức cầu xin bà ấy mua về làm vợ.
Vương Quế Anh nhìn dáng vẻ cầu xin của con trai, lại nhìn Lưu Chiêu Đệ đáng thương, thì nghiến răng dậm chân bỏ 30 tệ xem như mua Lưu Chiêu Đệ.
Nhưng mà người cũng bị nhà kia dưỡng phế, một cô gái thật tốt lại bị nuôi vâng vâng dạ dạ, không phóng khoáng, gặp phải người sống còn bị dọa sợ hãi.
Nhiều năm như vậy cô ấy vẫn không thay đổi gì, Vương Quế Anh nghĩ lại lại cảm thấy đầu đau muốn chết.
Phúc Ni máy đọc lại online lần nữa: “Mẹ nói rất đúng, chị dâu cả, người ta không bắt nạt chị thì chị sợ cái gì.”
Đương nhiên là cô ta chướng mắt Lưu Chiêu Đệ không lên được mặt bàn không phóng khoáng này, dù sao hiện giờ còn chưa chia nhà, nếu bị người ngoài nhìn thấy vậy thì nhà bọn họ sẽ mất hết mặt mũi.
Sau này con trai con gái của cô ta phải cưới vợ gả cho người ta, Phúc Ni không cho phép thanh danh nhà mình xuất hiện vấn đề.
Lưu Chiêu Đệ biết hiện giờ mình nói gì cũng sai, lập tức cúi đầu không dám nói chuyện.
Mà Vương Quế Anh nhìn thấy cô ấy như vậy, lắc đầu gọi con dâu hai tới giúp nhóm lửa.
Đồng thời sợ Lưu Chiêu Đệ lại nghĩ đông nghĩ tây, Vương Quế Anh trực tiếp bảo cô ấy đến vườn rau hai ít rau xanh.
Nương theo ánh nến lay động, gương mặt Hoắc Cảnh Xuyên lúc sáng lúc tối, cả người lập tức nghiêm túc hơn:
“Cảm ơn.”
Ngay sau đó anh đứng dậy bắt đầu thu dọn đồ, anh không có nhiều đồ lắm, hai chiếc áo ngắn tay, hai chiếc quần, dư lại là mấy đôi tất đầy mụn vá.
Còn chiếc áo khoác quân đội chuẩn bị cho cha anh ở tận dưới cùng, Hoắc Cảnh Xuyên lấy ra, vuốt nguyên liệu rắn chắc, Hoắc Cảnh Xuyên thay đổi chủ ý.
Cha anh lớn tuổi, chịu được lạnh.
Thanh niên trí thức còn nhỏ tuổi kia, chưa từng trải qua đông lạnh.
Mà Vương Giải Phóng nhìn dáng vẻ trầm mặc còn nghiêm túc của anh thì xoa mũi không dám nói chuyện, đợi anh thu dọn hành lý xong thì dẫn anh đến huyện thành ngồi xe.

Bạn cần đăng nhập để bình luận