Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 123: Mọi chuyện phải phục tùng sắp xếp của tổ chức

Lục Hướng Noãn không thích cô ta, trực tiếp đẩy cô ta ra, sau đó cô đứng phía sau Vương Quốc An.
Đột nhiên phía trước mình không có ai, chuyện này khiến Dương Thiên Chân xấu hổ tới mức đầu sắp vùi vào trong đất.
Cũng may Lư Bổn Hoa và Vương Nghĩa Vĩ anh hùng cứu mỹ nhân đứng ra chắn phía trước cho cô ta.
Nhưng mà cảnh tượng này lọt vào trong mắt mọi người, đã lưu lại ấn tượng không tốt về Dương Thiên Chân, đặc biệt là người dẫn người trở về các đại đội, âm thầm cầu nguyện nhất định đừng phân tiểu tổ tông này tới đội bọn họ.
Mãi đến khi Vương Quốc An đọc xong danh sách đại đội Du Thảo Lĩnh công xã Đại Kiều, Lục Hướng Noãn cũng không nghe thấy tên Vương Hiểu Linh.
Trí nhớ của cô vẫn luôn rất tốt, không có khả năng nhớ nhầm, lại nghĩ tới những lời Vương Hiểu Linh mới nói với mình, trong lòng Lục Hướng Noãn đã có một phỏng đoán không được tốt lắm.
Quả nhiên khi Vương Quốc An đọc đại đội Hồng Kỳ công xã Hoa Hướng Dương có tên Vương Hiểu Linh, có lẽ vừa rồi cô ấy tìm Vương Quốc An chính là vì chuyện này.
Nếu cô ấy có chừng mực, Lục Hướng Noãn thật sự không phản cảm, có người có thể chế trụ Dương Thiên Chân khiến cô ta đừng tới gây sự với mình là tốt nhất.
Nhưng hai bọn họ làm bạn thì không được, đổi ích lợi thành tiền kết bạn thì được.
Hoắc Đại Khanh thuộc đại đội Hồng Kỳ nhìn thấy cô gái kia đi về phía mình thì y như cà tím phơi sương, héo rũ.
Trời ạ, sao tiểu tổ tông này lại phân tới đội bọn họ, chắc chắn là hôm nay ông ấy ra cửa không xem hoàng lịch, nếu không sao xui xẻo như vậy.
Ông ấy đã tưởng tượng ra được hình ảnh dẫn cô gái này về, người trong thôn sẽ trách mắng đâm cột sống ông ấy thế nào, nghĩ như thế ông ấy càng thêm muốn khóc.
Vương Quốc An nhìn thấy ông ấy như vậy trong lòng cũng đồng tình với ông ấy, nhưng mà không có biện pháp, ai bảo ông ấy xui xẻo như vậy chứ.
“Đồng chí Hoắc Đại Khánh, mọi chuyện phải phục tùng sắp xếp của tổ chức, tiếp nhận khảo nghiệm của tổ chức.” Vương Quốc An vỗ bả vai ông ấy, nói lời thấm thía giáo dục.
Lão cáo già xảo quyệt này, ngoài miệng nói thật dễ nghe, nếu để ông ấy dính phải tổ tông như vậy, có lẽ đã sớm chạy không thấy bóng dáng.
Nhưng ai bảo bây giờ người ta là lãnh đạo, cho dù trong lòng mắng muốn chết, nhưng không thể thể hiện ở mặt ngoài:
“Đảm bảo không cô phụ tín nhiệm của tổ chức.”
“Đồng chí tốt.” Nghe ông ấy nói như vậy, Vương Quốc An mới yên tâm để ông ấy dẫn người đi.
Hoắc Đại Khánh hít sâu một hơi, sau đó quay đầu nhìn về phía mấy thanh niên trí thức dưa vẹo táo nứt được phân tới chỗ ông ấy.
Có hai thanh niên trí thức nam, ba thanh niên trí thức nữ, đều là cả đám tiểu tổ tông vai không thể khiêng, tay không thể xách, đừng nói là để bọn họ xuống ruộng làm việc, gió to vừa thổi là có thể thổi bay.
Đại đội bọn họ đã có bốn người khiến ông ấy đau đầu, bây giờ lại thêm mấy người sau này ông ấy sống kiểu gì.
Nhưng mà khi ánh mắt Hoắc Đại Khánh nhìn về phía Lục Hướng Noãn, đôi mắt sáng rực lên.

Cô nhóc mập này khá tốt, cô nhóc mập này chắc nịch, như vậy mới tốt chứ, trắng trẻo mập mạp, cuộc sống mới có thể càng ngày càng vượng.
Nhưng mà sau đó lại thở dài một hơi, chấp nhận số mệnh dẫn năm người rời đi.
Hôm nay ông ấy và con thứ hai dậy sớm đánh xe bò tới đón người, chỉ muốn xong sớm một chút trở về sớm.
Kết quả không nghĩ tới còn kéo dài tới lúc này.
Bởi vì vừa rồi Vương Hiểu Linh đồng ý xách hành lý giúp Lục Hướng Noãn, cho nên không đợi Lục Hướng Noãn mở miệng Vương Hiểu Linh đã giành trước một bước, xách hành lý của cô tiến về trước.
Lục Hướng Noãn nhìn bóng dáng cô ấy, khóe miệng nhếch lên chút ý cười, nhanh chóng đuổi kịp đại đội.
Mấy người xách theo hành lý đi theo Hoắc Đại Khánh ra khỏi văn phòng thanh niên trí thức, sau đó rẽ phải mấy phút thì thấy một người đàn ông cao lớn vạm vỡ phải 1m8 đang đứng bên xe bò đợi bọn họ.
“Cha.” Hoắc Kiến Thiết nhìn thấy cha anh ta tới, nhanh chóng dắt xe bò lên đón.
“Ừm.” Hoắc Đại Khánh nói xong thì bảo mấy thanh niên trí thức đặt đồ lên xe bò.
“Sao lại có nhiều người tới vậy ạ?” Hoắc Kiến Thiết nhỏ giọng oán giận với cha anh ta, anh ta nghĩ thầm đám người thành phố này ở yên trong thành phố không tốt sao, đâu cần xuống nông thôn làm gì.
Lần trước bảo thanh niên trí thức trong thôn bọn họ đi làm cỏ, kết quả cỏ và mầm ngô cũng không phân biệt được, nhổ sạch một mảng rộng, mấy ngày nay cha anh ta đau lòng đến mức không ngủ nổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận