Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 211: Hoa màu xong rồi

Đây là nỗi đau trong lòng Quách Cẩu Tử, nếu không vì đứa bé, khi đó ông ấy đã đi theo bọn họ.
“Nổi điên đủ chưa, ông như vậy Phú Quý sống thế nào.” Hoắc Đại Khánh thấy ông ấy hơi tỉnh táo lại, thì bắt đầu giảng đạo lý với ông ấy, nhưng gần như là rống ra.
Muốn trách thì phải trách ông trời cho mưa như không cần tiền, cả ngày mưa ào ào.
“… Phú Quý…” Nghe thấy tên con trai, Quách Cẩu Tử lẩm bẩm nói.
Tên Phú Quý này là vợ ông ấy đặt, chỉ hi vọng cả đời con trai có thể bình an phú quý.
Nhưng mà vợ ông ấy không thấy được, nghĩ như thế Quách Cẩu Tử che mặt khóc to.
Mấy người khác nhìn thấy cảnh này cũng không nói gì, để ông ấy khóc, khóc ra sẽ tốt hơn nhiều, đây là trong lòng nghẹn đến phát cuồng, Hoắc Đại Khánh lặng lẽ lau nước mắt.
Tuy hiện giờ trên mặt đã không phân rõ là nước mưa hay nước mắt.
Khoảng mấy phút sau, Quách Cẩu Tử mới hoàn toàn bình tĩnh lại, đỏ mắt nhìn đám Hoắc Đại Khánh.
“Ông phải nghĩ cho Phú Quý, hiện giờ cậu ấy chỉ còn một người cha là ông, ông chết thì được giải thoát, nhưng cậu ấy sẽ không còn cha. Chẳng lẽ bây giờ ông muốn cậu ấy không có mẹ, còn không có cả cha sao?”
“Lão Quách, nghe lão Hoắc đi, hiện giờ mọi chuyện đã xảy ra, khóc nháo cũng không giải quyết được vấn đề gì, chúng ta phải nghĩ biện pháp.” Vương Chí Thành cũng ở bên cạnh nói.
Trong lòng ông ấy cũng rất khó chịu, ba năm nạn đói đó, nhà ông ấy cũng chết mấy người, cả gia đình mười mấy người chỉ còn lại sáu bảy người.
Vì tìm đường sống cho con gái, ông ấy gả con gái cho một người độc thân còn bị què hơn ba mươi tuổi, chỉ vì anh ta có mấy gánh lương thực, có thể nuôi sống con gái.
Không biết mấy năm nay không gặp, con gái sống có tốt không, có còn không.
Hiện giờ ông ấy chỉ hi vọng trước khi chết còn có thể gặp được mặt con gái.
“Vì Phú Quý, ông đây phải sống sót.” Lúc này Quách Cẩu Tử đã hoàn toàn bình tĩnh lại, nắm chặt tay ánh mắt kiên định nói.
Nếu không chiếu cố con trai thật tốt, sau khi ông ấy chết đi sẽ không có mặt mũi gặp Nhị Ni ở phía dưới.
“Như vậy mới đúng chứ.” Hoắc Đại Khánh vỗ bả vai ông ấy an ủi.
“Nhưng mà lão Hoắc, bây giờ phải làm sao đây?”
“Đến từng nhà gọi đội viên tới văn phòng đại đội, mở họp, cụ thể nói sau.” Hiện giờ Hoắc Đại Khánh cũng sốt ruột trong lòng như đay rối, nhìn đống cây ngô ngã trái ngã phải.
Hơn một tháng sau ông trời hãy mưa không được sao, cố chấp mưa vào lúc bắp đang ra, còn chưa thu hoạch được đã mưa, quả thực là không cho người ta sống.
“Được, chúng ta đi gọi người.” Những người khác nghe ông ấy nói như vậy, đều đồng ý, mỗi người phân công nhau hành động.
Mà đám Lục Hướng Noãn mắt to trừng mắt nhỏ trong phòng cũng được Vương Quế Anh gọi ra ngoài.
Vừa rồi con thứ hai tới đây nói là trong nhà sẽ mở họp, mỗi nhà đều phải đi, hiện giờ đám thanh niên trí thức cũng là một thành viên của đội bọn họ, đương nhiên không thể bỏ lỡ.
Đám Lục Hướng Noãn đồng ý, đi theo Vương Quế Anh rời đi.
Cũng may hiện giờ mưa nhỏ hơn chút, mấy người đội tấm ván gỗ rách nát chạy ra ngoài.
Đợi khi bọn họ đi tới, trong văn phòng đại đội đã đứng đầy người.
Vương Chí Văn nhìn thấy đám Lục Hướng Noãn, thì nhanh chóng kéo Võ Thắng Lợi đi tới.
Bởi vì anh ta và Võ Thắng Lợi được phân ở cùng nhau, phân tới nhà Quách Cẩu Tử.

Thanh niên trí thức khác thì Triệu Hồng Mai còn có Vương Chí Thành dẫn đi.
“Mấy người thế nào?” Vương Chí Văn hỏi, nhưng mà khi tới gần nhìn thấy gương mặt của Lục Hướng Noãn chỉ kinh ngạc một lát, cũng không có phản ứng khác.
Bởi vì hiện giờ trong đầu anh ta đều là suy xét sống sót thế nào, đương nhiên không có hứng thú đối với phụ nữ.
“Chúng tôi khá tốt, con người đại đội trưởng khá tốt, còn nấu trà gừng cho chúng tôi, đun nước ấm tắm rửa, các anh thì sao?” Vương Hiểu Linh thân thiện mở miệng hỏi.
Khi mới ra cửa hai bọn họ để Hứa Gia Ấn ở nhà, ngày mưa đường trơn, anh ta còn gãy chân đi đi về về mà nói, e rằng tới lúc đó què thật.
Hơn nữa loại chuyện này anh ta tới hay không đều giống nhau, mà Hứa Gia Ấn cũng thích nhẹ nhàng tự tại như vậy, bởi vì anh ta cảm thấy hiện giờ mình như vậy không gây thêm phiền phức cho bọn họ là được.
“Chúng tôi cũng tạm…” Vương Chí Văn còn chưa nói hết câu, đã bị người ta cắt ngang.

Bạn cần đăng nhập để bình luận