Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 120: Thân thể tiểu thư, mệnh nha hoàn

Mà Lư Bổn Hoa nhìn thấy phản ứng của bọn họ, không nhịn được nắm chặt tay, cho dù móng tay ghim sâu vào trong thịt anh ta cũng không cảm thấy đau.
Đã chém Lục Hướng Noãn thiên đao vạn quả trăm lần trong lòng.
Vương Hiểu Linh nhìn Lục Hướng Noãn dựa vào giường nghỉ ngơi, sắp xếp ngôn ngữ mở miệng nói:
“Giường cũng cho cô ngủ.”
“Điều kiện gì?” Thiên hạ không có bữa cơm miễn phí, cho nên cô chắc chắn cô ấy có chuyện muốn nói.
Nhưng mà cô thật sự không thích ngủ cùng một giường với người khác.
“Bốn cái bánh bột ngô.” Vương Hiểu Linh giơ ngón tay với cô, cô ấy cảm thấy yêu cầu của mình không quá phận, cả cái giường đều cho cô ngủ, tối hôm nay cô ấy ngủ đất, dù sao cô ấy đã sớm tập mãi thành thói quen.
Đối với cô ấy mà nói ngủ ở đâu cũng không đáng sợ, chỉ cần no bụng là được.
“Ba cái.” Lục Hướng Noãn cò kè mặc cả nói, đột nhiên cảm thấy cô ấy vẫn có chút tác dụng.
“Được.” Đây là chuyện cô ấy cũng đoán trước được, cho nên lập tức đồng ý.
Sau đó Vương Hiểu Linh lại múc nước rửa chân cho Lục Hướng Noãn điều kiện đổi nửa bánh bột ngô, cô ấy vui tới mức khi ngủ còn ôm túi đựng đồ ăn trước ngực.
Mà Lục Hướng Noãn không biết suy nghĩ gì nhìn cô ấy một cái, không nói gì nhắm mắt lại, chỉ một lát sau đã ngủ say.
Ngay cả ngày hôm sau tỉnh dậy, vẫn là Vương Hiểu Linh đánh thức cô, hai người nhanh chóng thu dọn đồ.
Ngay sau đó Lục Hướng Noãn lại lấy nửa cái bánh bột ngô, để Vương Hiểu Linh tiếp tục xách hành lý giúp cô.
Khi hai người xuống dưới trong đại sảnh cãi cọ ồn ào, đều là đám thanh niên trí thức mới rời giường thu dọn đồ xong xuống dưới.
Khi Vương Quốc An nhìn thấy đám Lục Hướng Noãn xuống dưới, trong lòng vui vẻ nhanh chóng tiến lên chào hỏi.

Nhưng mà đến gần nhìn, phát hiện sao cô gái này còn đẹp hơn ngày hôm qua một chút như vậy nhỉ?
Vương Quốc An cho rằng mình ngủ không đủ nên hoa mắt dụi mắt một lát, phát hiện đúng là như vậy.
Lục Hướng Noãn nghĩ tới thông tin mình nghe được từ chỗ nhân viên công tác, lập tức vô cùng ngoan ngoãn cười với ông ấy.
Chuyện này khiến trong lòng Vương Quốc An cảm thấy mỹ mãn, ngay cả gương mặt ít khi cười cũng có thêm chút ý cười.
Nhà ông ấy không có con gái, đồng nghiệp có con gái vẫn luôn nói con gái rất tốt, con gái là áo bông nhỏ tri kỷ, nhưng mà đời này ông ấy không có hi vọng gì.
Vương Hiểu Linh xách theo hành lý của mình, trên lưng cõng hành lý của Lục Hướng Noãn, nhìn hai người cúi đầu không nói một lời, không biết là suy nghĩ gì.
“Người đã đến đông đủ chưa?” Vương Quốc An đợi đến sốt ruột, buổi sáng ông ấy cơm còn chưa ăn đã tới đây, bây giờ một tiếng trôi qua vẫn còn lộn xộn như thế.
Nhìn một lát thì không biết nên nói gì, mấy người này là xuống nông thôn làm xây dựng đấy, một đám công tử đại tiểu thư, không gây thêm phiền phức cho các hương thân đã không tệ.
Vương Quốc An càng nghĩ càng cảm thấy mấy sợi tóc trên đầu mình, sớm muộn gì cũng bị mấy tên nhãi ranh này làm tức rụng sạch.
“Đến đông đủ rồi ạ.” Bên nam kêu lên.
“Đến đông đủ thì đi thôi.” Vương Quốc An ra lệnh một tiếng, đám thanh niên trí thức xách đồ xuất phát, nhưng bị một giọng nói cắt ngang.
“Hình như Dương Thiên Chân và đám Lư Bổn Hoa còn chưa xuống dưới.” Nói chuyện là Lưu Sướng Văn, anh ta nhìn một lát, phát hiện thanh niên trí thức từ Bắc Kinh tới với anh ta chỉ xuống ba người, cũng chính là còn 5 người trên lầu.
“Còn đứng đó, nhanh đi lên gọi bọn họ xuống cho tôi, mười phút sau mà không xuống bọn họ tự mình đi đi.” Vương Quốc An nghe thấy thế gương mặt xanh mét trực tiếp mắng.
“Khi tôi rời giường gọi Dương Thiên Chân rất nhiều lần, cũng không gọi được cô ta.” Thẩm Tĩnh Tĩnh cùng phòng với Dương Thiên Chân yếu ớt nói.
Dù sao cô ấy không thích nổi, ngày hôm qua cô ấy không làm gì, cũng không nói gì đã bị Dương Thiên Chân ghét bỏ muốn chết, còn không ngủ cùng một phòng với mình, cuối cùng không phải vẫn ngủ ư.
Đúng là thân thể tiểu thư, mệnh nha hoàn.
Giọng nói nhỏ như vậy vẫn bị Vương Quốc An nghe thấy được, gương mặt trực tiếp từ xanh tím chuyển sang đen, mấy thanh niên trí thức khác thấy tình hình không ổn đều làm rùa đen rút đầu không nói.
Lưu Sướng Văn ném hành lý trên tay xuống, nhanh chóng đi lên lầu gõ mạnh cửa, sau đó gân cổ lên gọi mấy tiếng rồi xuống lầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận