Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 940: Rời đi 2

Lục Hướng Noãn không còn chén rượu bắt đầu khóc, cô dùng tay chỉ Hoắc Cảnh Xuyên, kiêu căng nói:
“… Người xấu… Anh là người xấu… Trả ly lại… Cho em…”
Đôi mắt sương mù mênh mông, gương mặt nhỏ đỏ bừng, thay vì nói là lên án, chẳng bằng nói là làm nũng, ít nhất ở trong mắt Hoắc Cảnh Xuyên là như vậy.
Đây là lần đầu tiên anh phát hiện ra gương mặt đáng yêu này của vợ anh.
Vẻ mặt Hoắc Cảnh Xuyên tràn ngập sủng nịch nắm cái tay không an phận của cô: “Vợ à, em uống say, anh ôm em đi ngủ.”
Lục Hướng Noãn dùng chút sức lực rút tay mình ra, vừa khóc vừa ầm ĩ không trở về phòng.
Hoắc Cảnh Xuyên chỉ có thể kìm nén dỗ cô, không dễ dàng gì mới dỗ cô xong, ôm cô lên giường, khi anh chuẩn bị đi thu dọn đống cục diện ở phòng bếp, Lục Hướng Noãn uống say ở trên giường kéo góc áo Hoắc Cảnh Xuyên không cho anh đi.
Cái đầu nhỏ vẫn luôn cọ loạn trên người anh, Hoắc Cảnh Xuyên lập tức mềm lòng, ngồi bên giường với cô.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn uống say không an phận, cô bắt đầu giở trò với Hoắc Cảnh Xuyên.
Trêu chọc Hoắc Cảnh Xuyên không nhịn được.

Tình cảm mãnh liệt qua đi, Hoắc Cảnh Xuyên thỏa mãn nhìn Lục Hướng Noãn trong lòng, cúi đầu hôn lên khóe môi cô một cái.
Sau khi ổn định lại, anh mặc quần áo đến phòng bếp dọn dẹp mớ hỗn độn.
Nếu không đợi anh rời đi, công việc này thành của vợ anh.
Hoắc Cảnh Xuyên thu dọn xong thì đi tắm, sau đó bưng chậu nước ấm lau sạch sẽ người Lục Hướng Noãn, rồi lên giường ôm chặt cô.
Nhưng mà suốt đêm Hoắc Cảnh Xuyên đều không chợp mắt, đôi mắt tràn ngập tình yêu nhìn Lục Hướng Noãn trong lòng.
Mãi đến khi trời đã sáng.
Anh nên rời đi.
Trước khi rời đi, Hoắc Cảnh Xuyên lại quay đầu nhìn Lục Hướng Noãn một cái, trong đôi mắt thâm thúy đó bao hàm tràn ngập nhu tình.
Ngay sau đó anh hít sâu một hơi, xách tay nải Lục Hướng Noãn chuẩn bị cho anh, rồi đẩy cửa rời đi.
Anh…
Sẽ trở về…
Nhất định sẽ…
Cô còn đang ở nhà đợi anh mà.
Lục Hướng Noãn đang nằm trên giường ngủ say khi cánh cửa đóng lại, thong thả ung dung mở mắt ra, không nói câu nào, đôi mắt nhìn chằm chằm cánh cửa.
Hoắc Cảnh Xuyên, anh nhất định phải bình an trở về.
Hoắc Cảnh Xuyên rời đi, Lục Hướng Noãn không còn buồn ngủ, cầm quần áo mặc vào.
Cô xuống giường cầm lấy chổi để ở cửa, quét dọn sạch sẽ trong ngoài phòng.
Mấy bộ quần áo của Hoắc Cảnh Xuyên cũng được Lục Hướng Noãn gấp lại, cất nó vào trong ngăn tủ, bởi vậy trong nhà không có một chút hồi ức về Hoắc Cảnh Xuyên.
Dưới cái nhìn của Lục Hướng Noãn, thay vì nhìn vật nhớ người chi bằng đặt anh ở trong lòng, núi cao sông dài, luôn có ngày gặp lại.
Huống hồ Hoắc Cảnh Xuyên chỉ đi ra ngoài làm nhiệm vụ, chẳng qua thời gian lâu một chút, lại không phải không trở về.
Cô đang tự an ủi mình.
Lúc này trời bên ngoài đã sáng, Lục Hướng Noãn mặt xám mày tro mệt đến mức chảy đầy mồ hôi, cả người dinh dính không thoải mái chút nào.
Trong nhà không có Hoắc Cảnh Xuyên, Lục Hướng Noãn không thể không cần cảnh giác như trước.
Sau khi xoay người về phòng, cô khóa trái cửa lại tiến vào không gian.
Rót mấy thùng nước linh tuyền, Lục Hướng Noãn thống khoái tắm rửa sạch sẽ.
Chỗ được nước linh tuyền tẩm qua trắng nõn trơn bóng, khắp nơi lộ ra hồng nhạt.
Lục Hướng Noãn không rảnh bận tâm, cô mặc quần áo xong, lau khô tóc, sau đó bắt đầu nghiên cứu tư liệu về chế tạo Penicillin.
Cô từng đồng ý với Triệu Truyền Lễ, thì phải làm được.
Nghiên cứu chế tạo Penicillin thành công là sử dụng nguyên vật liệu của Hoa Quốc, không chịu kiềm chế của nước ngoài.
Cô phải phá vỡ hàng rào phong tỏa của nước ngoài.
Hơn nữa sẽ sử dụng phổ biến trong y học tương lai, nếu đột phá hạn chế của kỹ thuật này, sẽ có vô số người được lợi.
Nhưng mà cô không phải làm không công, đương nhiên phải nhận được thù lao ngang nhau.
Còn điều kiện thì cô chưa nghĩ ra, mọi chuyện phải đợi cô nghiên cứu chế tạo ra, thực hiện sản xuất lượng lớn rồi nói.
Lục Hướng Noãn mở tất cả những tài liệu nghiên cứu từng download trên mạng ra xem.
Lục Hướng Noãn xem đến mê mẩn, một lòng nhập tâm vào đọc sách, ngay cả bụng đói kêu vang cô cũng không phát hiện ra, vẫn là tiếng gào bên ngoài kéo Lục Hướng Noãn ra khỏi biển tri thức.
Lục Hướng Noãn lập tức ra khỏi không gian, mở cửa ra nhìn phát hiện là Hồ Ái Hương và Trình Hiểu Yến.
Lục Hướng Noãn nhanh chóng mời hai bọn họ vào nhà.
Hồ Ái Hương và Trình Hiểu Yến là bàn bạc với nhau cùng tới đây khuyên Lục Hướng Noãn, kết quả phát hiện cô không khác gì bình thường, những lời an ủi nghĩ trước khi tới đương nhiên là không có tác dụng.
Trò chuyện mấy câu, biết Lục Hướng Noãn còn có việc phải làm nên hai bọn họ đi trở về.

Bạn cần đăng nhập để bình luận