Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 922: Vịt quay Toàn Tụ Đức

Phẫu thuật tiến hành hơn ba tiếng, dưới nôn nóng chờ đợi của đám William, cuối cùng Charles cũng được đẩy ra, chẳng qua vẫn chưa hết thuốc tê nên anh ta còn đang ở trạng thái hôn mê.
Mà phiên dịch của đám William cũng tới kịp thời lúc này, trải qua phiên dịch nói chuyện với bác sĩ xong, đám William biết lúc này Charles đã qua cơn nguy hiểm tới tính mạng, hiện giờ đang đợi tỉnh lại.
Chỉ cần người tỉnh lại, sẽ không có vấn đề gì.
Chuyện này khiến bọn họ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng mà cũng khiến bọn họ càng thêm cảm kích cô gái phương Đông xinh đẹp kia, bởi vì bác sĩ nói, nếu đến chậm thêm chút nữa, Charles đã gặp nguy hiểm tới tính mạng.
“William, chúng ta nhất định phải tìm được cô gái phương Đông xinh đẹp kia.”
Hiện giờ Anna cảm thấy vô cùng may mắn vì hôm nay gặp được cô, nếu không chồng sắp cưới của mình sẽ chết mất.
“Sẽ, tôi mới vẽ cô gái phương Đông xinh đẹp kia, đợi lát nữa liên lạc với người của đại sứ quán, nhờ bọn họ giúp đỡ chắc chắn có thể tim được người.”
William nói xon thì mở bức tranh anh ta vẽ ra cho mọi người xem.
Trên giấy là hình ảnh hai vợ chồng Hoắc Cảnh Xuyên và Lục Hướng Noãn, chẳng qua vẻ đẹp của hai người, William chỉ vẽ ra được bốn phần.
Đương nhiên chỉ cần là người quen Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thấy bức tranh này, lập tức sẽ nhận ra được.
Những người khác thấy William làm việc ổn thỏa như vậy, cũng an tâm.
Bên ngoài bệnh viện.
“Vợ à, vừa rồi em nói… Là nói tiếng gì thế…”
Bô bô, Hoắc Cảnh Xuyên không nghe hiểu một chữ nào, khiến anh vô cùng khủng hoảng.
Đặc biệt là thấy vợ trò chuyện rất vui với đám người tóc vàng mắt xanh kia, càng khiến anh có loại cảm giác vợ anh cách anh càng ngày càng xa.
Đây không phải là chuyện anh muốn.
Lục Hướng Noãn nhìn thoáng qua Hoắc Cảnh Xuyên, sau đó rời mắt, nhìn thẳng con đường phía trước:
“Tiếng Anh.”
Tương lai tiếng Anh và Hán ngữ sẽ là ngôn ngữ thông dụng toàn cầu, học giỏi tiếng Anh, ít nhất có thể tránh đi đường vòng.
Hoắc Cảnh Xuyên nhíu mày hỏi: “Tiếng Anh ư? Có dễ học không?”
Lục Hướng Noãn dừng bước, ngửa đầu nhìn Hoắc Cảnh Xuyên còn cao hơn cô một cái đầu, chẳng qua ngửa cổ thời gian dài, cổ hơi chua xót:
“Cũng bình thường, vì sao anh lại hỏi như vậy? Hay là anh muốn học?”
Hoắc Cảnh Xuyên đã nhận ra được điểm này tự động khom lưng, sau đó không e dè gì nói ra ý nghĩ chân thật nhất trong lòng mình:
“Vợ à, muốn học.”
Dưới cái nhìn của anh, thừa nhận cũng không mất mặt, đặc biệt là ở trước mặt vợ mình.
“Về nhà em dạy cho anh, nhưng mà hiện giờ để em lấp đầy bụng trước đã, em sắp chết đói rồi.”
Hiện giờ Lục Hướng Noãn đói bụng tới mức bụng kêu vang, mắt nổ đom đóm.
“Được.” Hoắc Cảnh Xuyên cười sảng khoái, ngay sau đó dẫn Lục Hướng Noãn đến một cửa hàng tên là vịt quay Toàn Tụ Đức.
Anh nghe lão Thẩm nói, vịt quay ở đây ăn ngon nhất, có lẽ vợ anh sẽ thích.
Khi nhìn thấy tên của cửa hàng, rõ ràng là Lục Hướng Noãn sửng sốt một lát, bởi vì cô đột nhiên nhớ tới trong không gian của mình còn có mấy chục con vịt quay Toàn Tụ Đức, còn chưa ăn hết.
Xem ra lần sau phải tìm cơ hội lấy ra giải quyết nó, tránh cho để trong đó chiếm không gian.
Vừa ngồi xuống Hoắc Cảnh Xuyên đã bắt đầu gọi món ăn, nhưng mà anh đưa thực đơn cho Lục Hướng Noãn xem trước, để cô nhìn qua, nhìn xem có món ăn gì cô muốn ăn hay không.
Toàn Tụ Đức không chỉ bán vịt quay, còn có những món ăn khác, chẳng qua giá cả đắt hơn đồ ăn ở Tiệm Cơm Quốc Doanh mà Lục Hướng Noãn ăn.
Ví dụ như một con vịt quay mất 8 tệ, một đĩa nấm hương măng xào 2 tệ.
Lục Hướng Noãn lật xem thực đơn, nhanh chóng xem qua một lần xong thì gọi một con vịt quay, một đĩa măng xào, một con mực xào, lại gọi sáu bát cơm rồi dừng lại.
Gọi nhiều, cô và Hoắc Cảnh Xuyên không ăn hết, sẽ lãng phí.
Hoắc Cảnh Xuyên nhận lấy thực đơn, nhìn về phía Lục Hướng Noãn nói: “Vợ à, còn muốn ăn gì không?”
Lục Hướng Noãn uống một ngụm nước, nói: “Gọi mấy món này trước đi, không đủ ăn lại nói, nếu không sẽ lãng phí.”
“Ừm.” Hoắc Cảnh Xuyên mở miệng đồng ý, nhưng mà vẫn thêm món nấm xào cay.
Vợ anh thích ăn cay, chuyện này Hoắc Cảnh Xuyên vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
Bữa cơm này tốn tổng cộng 15 tệ tám hào bốn xu, tính ra bữa cơm này của bọn họ ăn hết tiền lương một tháng của công nhân.
Chẳng trách khi tới giờ ăn cơm, trong tiệm chỉ có mấy người đến ăn cơm.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, lỗ tai thanh tịnh hơn không ít, lượng đồ ăn cũng nhiều, Lục Hướng Noãn nghĩ thầm.
Hoắc Cảnh Xuyên trả tiền ở quầy xong, quay đầu lại nói với Lục Hướng Noãn một tiếng rồi đi ra, khi anh trở về thì trong tay có thêm một chai nước có ga.

Bạn cần đăng nhập để bình luận