Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 867: Cứu người lớn

Mọi người bị tin dữ này kích thích, tâm trạng lập tức âm trầm, nhưng mà cũng may vẫn tỉnh táo, đều nói chọn người lớn.
Mà Vương Dược Phú càng cầm bút ký tên mình, anh ta nhìn y tá nói: “Y tá, chọn người lớn, cầu xin cô cứu người lớn.”
Còn chưa nói xong, đã chảy nước mắt rơi như mưa.
“Ừm.” Y tá noi xong, thì xoay người vào phòng phẫu thuật.
Thấy cửa phòng phẫu thuật sắp đóng lại, Lưu Thúy đột nhiên nhớ tới trong tay mình còn cầm nhân sâm, nên nhanh chóng gọi y tá lại.
Lưu Thúy khẩn cầu nói: “Hiện giờ tôi có thể đi vào xem con dâu tôi được không? Chỉ một lát thôi, cầu xin cô.”
Sau khi nói xong bà ấy quỳ xuống với y tá, dập đầu rầm rầm mấy cái rất vang.
Không tận mắt nhìn thấy con dâu ăn hết nhân sâm, bà ấy không yên tâm.
Những người khác nhìn thấy thế, nhanh chóng tiến lên kéo bà ấy, chẳng qua Lưu Thúy vẫn luôn quỳ trên đất không chịu dậy.
Chưa từng thấy mẹ chồng có thể vì con dâu làm tới mức độ này, tuy là y tá ý chí sắt đá cũng mềm lòng:
“Bà đợi ở đây, tôi đi hỏi một chút.”
“Cảm ơn cô.” Lưu Thúy nói xong, lại dập đầu mấy cái rất vang, sau đó được Ngưu Kiến Anh và Vương Dược Phú đỡ dậy.
Chẳng qua từ đầu tới cuối Lưu Thúy đều nắm chặt hộp kia trong tay.
Bên trong hộp là đồ cứu mạng.
“Thông gia, tôi…”
Đều nói lòng người thay đổi lòng người, khi sản phụ khó sinh, giữa lựa chọn người lớn và đứa bé, nhà chồng lựa chọn người lớn thực sự không có mấy người trong thời buổi này.
Cách làm của thông gia, sao Ngưu Kiến Anh có thể không cảm động.
Con gái của bà ấy đã tìm được hộ trong sạch rồi.
Lưu Thúy cố trấn định an ủi:
“Đừng khóc, mọi chuyện còn chưa tới bước đó, trong tay tôi còn có nhân sâm Hướng Noãn cho, lát nữa tôi đi vào nhìn Tiểu Uyển ăn hết, cho dù thế nào mạng của Tiểu Uyển quan trọng nhất.”
Được bà ấy nhắc nhở như thế, tất cả mọi người ở đây mới nhớ tới nhân sâm.
Nhân sâm, đó không phải là nhân sâm bình thường, là nhân sâm trăm năm, là Lục Hướng Noãn đặc biệt để lại cho Lý Tiểu Uyển khi sinh.
“Mẹ, con đi cho, để con vào nhìn Tiểu Uyển ăn hết.” Vương Dược Phú nắm chặt cánh tay của Lưu Thúy vội vàng nói.
“Bên trong có mùi máu tươi rất nặng, để mẹ đi cho.” Lưu Thúy sợ con trai nhìn thấy quá trình sinh sản của con dâu, để lại bóng ma, sau này ảnh hưởng tới cuộc sống vợ chồng cho nên từ chối.
Vương Dược Phú nói: “Mẹ, để con đi cho, người nằm bên trong là vợ con, lúc này Tiểu Uyển muốn nhìn thấy con nhất. Mẹ, con cầu xin mẹ.”
Vợ anh ta nằm bên trong không rõ sống chết, mà anh ta chỉ có thể vô lực đấm tường ở bên ngoài, loại cảm giác tuyệt vọng này đánh úp anh ta từng đợt, khiến cả người anh ta sắp hỏng mất.
Lúc này Vương Quốc An đã lâu không nói chuyện mở miệng:
“Vợ à, để Dược Phú vào đi, người nằm bên trong là vợ thằng bé, vừa vặn để thằng bé nhìn xem hiện giờ vợ thằng bé chịu tội như thế nào. Như vậy tránh cho sau này thằng bé bị mỡ heo che mắt, làm chuyện có lỗi với Tiểu Uyển.”
Lưu Thúy nghe ông ấy nói như vậy, cảm thấy cũng có lý, nhanh chóng giao hộp nhỏ trong tay cho Vương Dược Phú:
“Nhất định phải nhìn vợ con ăn hết, đây là thuốc cứu mạng.”
Lưu Thúy mới dặn dò xong, cửa phòng phẫu thuật mở ra, vẫn là y tá ra ngoài lúc trước, cô ta nhìn về phía Lưu Thúy nói:
“Bà đi theo tôi.”
“Y tá, con trai tôi đi vào.” Lưu Thúy nói xong thì đẩy Vương Dược Phú đến trước mặt cô ta.
Vương Dược Phú vì lo lắng cho vợ, nói chuyện cũng run run: “Tôi… Vào…”
Y tá cắt ngang lời Vương Dược Phú nói: “Cho dù là người nào đi vào, nhanh thay quần áo với tôi, tình hình của sản phụ khẩn cấp, không thể đợi được một giây.”
Sau khi nói xong cô ta dẫn Vương Dược Phú đi thay quần áo, sau đó vào phòng phẫu thuật.
Những người khác thì tiếp tục canh giữ bên ngoài phòng phẫu thuật nóng lòng đợi, cầu nguyện.
Lý Tiểu Uyển nhìn thấy Vương Dược Phú tới đây, cho rằng mình đã chết, nhưng dưới người đau đớn lại nhắc nhở cô ấy còn sống.
“Sao anh… Lại tới đây…”
Vương Dược Phú thấy vợ anh ta như vậy thì sợ tới mức chân mềm nhũn, không phải là bị cảnh tượng đẫm máu trước mắt dọa sợ.
Mà là trong lòng sợ hãi vợ sẽ rời khỏi anh ta.
Nhưng cũng may anh ta còn lý trí nhanh chóng run rẩy mở hộp, lấy nhân sâm bên trong ra nhét vào miệng Lý Tiểu Uyển, nhưng mà bị bác sĩ ngăn cản.
“Bây giờ đã là lúc nào rồi, Tiểu Trương, đuổi người này ra ngoài.” Lúc này bác sĩ Lý Tiệp hối hận nhất thời mềm lòng để người nhà của người bệnh tiến vào phòng phẫu thuật.

Bạn cần đăng nhập để bình luận