Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 417: Vương Quế Anh đến

Quách Cẩu Tử không nhịn được mở miệng cảm khái nói:
“Ông nói xem đều là người với nhau, sao trong đầu lại khác biệt như vậy. Trong đầu thanh niên trí thức Lục người ta chứa thứ tốt, sao đầu tôi toàn hồ nhão như vậy?”
Mà Vương Chí Thành ở bên cạnh nghe ông ấy nói như thế, không nhịn được bật cười, nhưng vẫn vươn tay vỗ bả vai ông ấy, nói lời thấm thía an ủi:
“Lão Quách, bình thường đã nhìn ra được một chút, sau này quen là được.”
Vương Chí Thành sống đến bây giờ, đôi mắt ít khi nhìn nhầm, ông ấy tin tưởng sau này thanh niên trí thức Lục còn có động tác lớn hơn.
Không chỉ là một chuyện.
Ông ấy cảm thấy vui sướng thay tương lai của đại đội Hồng Kỳ, mà Hoắc Đại Khánh cũng thế.
Buổi tối Lục Hướng Noãn ăn cơm tối xong, thì đi nấu nước tắm rửa, thuận tiện giặt sạch quần áo cô đã thay ba ngày còn chưa giặt, lập tức cảm thấy da đầu thoải mái tươi mát hơn nhiều.
Lục Hướng Noãn nhàn rỗi không có việc gì làm nằm trên giường đất làm khô tóc, cô lại nghe có tiếng người gõ cửa.
Chẳng qua không dồn dập giống như lần trước, cho nên Lục Hướng Noãn không nhanh không chậm mặc thêm áo vào, đi giày chạy ra mở cửa.
Mà Vương Quế Anh nghe thấy động tĩnh bên trong thì rút tay về, xách đồ đứng đợi ở cửa.
Chỉ nghe cạch một tiếng, Lục Hướng Noãn ôm Phú Quý nhà cô đi ra.
Có thể là gần đây cho nó ăn nhiều đồ ăn ngon, cho nên con chó này nặng hơn trước không ít, Lục Hướng Noãn ôm bằng một tay còn hơi cố sức.
Nếu lại to thêm chút nữa, cô sẽ không ôm nổi.
“Thanh niên trí thức Lục.” Vương Quế Anh nói.
Nhưng không ngờ bà ấy nói xong vừa bước chân lên, sau lưng truyền tới tiếng chó sủa hung dữ.
Từng tiếng như vậy, thật sự dọa Vương Quế Anh sợ hãi.
Lục Hướng Noãn thấy bà ấy che ngực, dáng vẻ như chịu kinh hãi thì nhanh chóng mở miệng giáo dục Phú Quý:
“Đây là thím, Phú Quý, con đừng cắn loạn.”
Hoàn toàn không màng nó có nghe hiểu hay không.
Kết quả lời nói của Lục Hướng Noãn thật sự có tác dụng, Phú Quý lập tức nhu thuận dựa vào vai Lục Hướng Noãn, như vậy khỏi phải nói ngoan cỡ nào.
Lục Hướng Noãn nói: “Thím, không sao ạ, nó không cắn người.”
Đối với đồng bọn nhỏ giữ nhà hộ viện này, Lục Hướng Noãn thật sự rất thích.
Vương Quế Anh đáp: “Vậy thì tốt.”
Vừa rồi sắp hù chết bà ấy.
Không biết lão tam nhà mình lấy đâu ra con chó hung dữ như vậy, đúng là làm khó anh.
Lục Hướng Noãn mời bà ấy vào nhà, vừa đi vừa hỏi: “Thím, đã muộn thế này thím tìm cháu có chuyện gì vậy ạ?”
Ở nông thôn không có phương tiện giải trí, hơn nữa các đội viên đều làm việc mệt mỏi cả ngày, cho nên bình thường trời chưa tối đã nằm trên giường đất nghỉ ngơi.
Đã có thói quen ngủ sớm dậy sớm.
Vương Quế Anh giơ tay phải của mình lên, chẳng qua tối lửa tắt đèn, Lục Hướng Noãn nương theo ánh trăng mơ hồ nhìn thấy bà ấy xách một cái túi tới.
Cụ thể trong túi đựng gì, cô không thấy rõ.
Sau khi vào nhà, Lục Hướng Noãn lập tức thắp đèn dầu trên bàn, khiến căn phòng trở nên sáng sủa hơn.
“Thím, thím ngồi xuống trước đi, cháu đi bưng bát nước cho thím.” Sau khi Lục Hướng Noãn nói xong muốn rời đi, nhưng không ngờ bị Vương Quế Anh giữ chặt tay.
“Thanh niên trí thức Lục, không cần phiền phức như vậy, thím tới đây là phụng mệnh lão già nhà thím, mang đồ cho cháu. Ở trong túi này có 2.5 cân bột mì trắng, còn có một lu sứ to, cháu xem có thiếu gì không.” Khi Vương Quế Anh nói chuyện mở tay nải ra, lộ ra bột mì trắng bóng bên trong.
Chỉ ngửi mùi này thôi, Vương Quế Anh cảm thấy bụng của mình mới ăn lửng dạ lại đói sôi ùng ục.
Chẳng qua bà ấy che giấu rất tốt, Lục Hướng Noãn cũng không phát hiện ra khác thường.
Mà khi Lục Hướng Noãn nhìn thấy mấy thứ này, mới kịp phản ứng mình để quên mấy thứ này ở trên xe bò.
Cho nên cô đặc biệt thiệt tình thực lòng xin lỗi Vương Quế Anh: “Thím, ngại quá, lại làm phiền thím đi đến đây một chuyến.”
Vương Quế Anh nói sang sảng: “Chuyện này có gì đâu, lại không phải chuyện lớn gì.”
Ngay sau đó hai người câu được câu không trò chuyện, chẳng qua hôm nay Vương Quế Anh rất kỳ lạ, lời trong lời ngoài hỏi thăm chồng sắp cưới của cô ở Bắc Kinh.
Lục Hướng Noãn nghe hiểu, trong lòng có chút đề phòng, ngay sau đó nói dối mấy câu mới lừa được bà ấy.
Chẳng qua Vương Dược Phú ở cục công an đã sớm bán đứng cô.
Cũng là Vương Giải Phóng ngày đó nhàn muốn chết, chỉ nói hai ba câu đã moi được lời thật từ miệng Vương Dược Phú, nhưng mà Vương Dược Phú còn hồn nhiên không biết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận