Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 400: Có thể có con

Chẳng qua nhịn vô cùng khó chịu.
Vương Đại Cương vừa dứt lời, thì thấy được mẹ già mình còn ở bên cạnh, trong ánh mắt nhìn về phía anh ta tràn ngập mấy chữ không biết cố gắng.
Lan Hoa trừng mắt với anh ta xong, lại xoay người nói với Lục Hướng Noãn: “Thanh niên trí thức Lục, cháu đừng nghe thằng bé, phải chữa cho thằng bé đã.”
Hà Hoa nghe mẹ chồng cô ấy nói như vậy, thì che miệng cười trộm nhìn Vương Đại Cương.
Vương Đại Cương nghe mẹ anh ta nói như vậy thì buồn bực nhắm mắt lại.
Đương nhiên là Lục Hướng Noãn không quan tâm chuyện trên giường của bọn họ, nhưng vẫn làm tròn chức trách nói:
“Hôm nay thì được, nhưng mà việc này phải tiết chế, không thể tham nhiều. Cơ thể của anh ấy còn chưa hoàn toàn khỏe hẳn.”
Mà Vương Đại Cương thì cười trộm trong lòng, vợ anh ta nghe lời thanh niên trí thức Lục nói nhất, hiện giờ thanh niên trí thức Lục đã nói như thế.
Vậy thì tối hôm nay khi trở về ngủ, anh ta không cần ngủ trên đất nữa.
Tuy trên mặt đất mát mẻ, nhưng mà đâu thoải mái bằng ôm vợ mình trên giường đất.
Bởi vì có mẹ chồng ở đây, gương mặt Hà Hoa không biết cố gắng đỏ bừng lên, ở chỗ người khác không nhìn thấy dùng lực véo Vương Đại Cương.
Vương Đại Cương đau đến mức nghiến răng không dám phát ra âm thanh, anh ta nhìn Hà Hoa, không để lộ dấu vết cho cô ấy ý cười xấu xa.
Đều là vợ chồng nhiều năm, ngủ cùng nhau trên giường đất nhiều năm như thế, đương nhiên là Hà Hoa biết rõ anh ta cười như vậy là có ý gì, chân mềm nhũn theo bản năng, quỳ trên đất.
Tuy nói chuyện với Lục Hướng Noãn, nhưng mà Lan Hoa vẫn luôn chú ý tới động tĩnh bên hai vợ chồng Vương Đại Cương.
Nhìn thấy con dâu Hà Hoa sắp ngã xuống đất, bà ấy lanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô ấy.
Thấy Hà Hoa đứng vững gót chân, Lan Hoa mới bắt đầu hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Hà Hoa nhanh chóng nói: “Không… Không có gì ạ… Vừa rồi con không cẩn thận, không đứng vững…”
Cô ấy nói như vậy Lan Hoa cũng tin, còn dặn dò cô ấy lần sau đừng qua loa như vậy, phải cẩn thận chút.
Hà Hoa giống như đứa bé ngoan vội vàng gật đầu với bà ấy, ngay sau đó cúi đầu, cho Vương Đại Cương đang châm cứu đầy lưng một cái nhìn xem thường.
Trước khi bọn họ rời đi, Lục Hướng Noãn dặn dò:
“Trong khoảng thời gian này có thể có con, nhưng mà chị tính toán thời kỳ rụng trứng, cố gắng làm trong thời gian rụng trứng, như vậy xác suất mang thai sẽ cao hơn.”
Vừa nghe là có thể có con, Hà Hoa kích động trực tiếp nắm lấy tay Lục Hướng Noãn, đôi mắt sáng rực còn tràn ngập nóng bỏng nhìn cô:
“Thật sự có thể sao?”
Trong khoảng thời gian này cô ấy vẫn luôn dựa theo lời Lục Hướng Noãn nói mà làm, cô bảo làm gì cô ấy sẽ làm đó.
Chỉ vì có thể có mấy đứa con với chồng, mấy năm nay cô ấy sống quá khó khăn.
Không ai biết nỗi khổ trong lòng cô ấy.
Lục Hướng Noãn cúi đầu nhìn cánh tay nắm lấy tay mình, im lặng không nói lời nào.
“Hà Hoa, buông tay, con đừng làm đau thanh niên trí thức Lục.”
Lúc này Hà Hoa mới kịp phản ứng, nhanh chóng buông tay mình ra, tràn ngập áy náy nói:
“Thanh niên trí thức Lục, rất xin lỗi, vừa rồi tôi quá kích động, trong lúc nhất thời không nhịn được…”
Không phải là ghét bỏ, mà Lục Hướng Noãn thật sự không thích người khác chạm vào cô.
Thấy cô ấy buông tay, trên mặt Lục Hướng Noãn mới tốt hơn chút: “Không sao.”
Lan Hoa nghi ngờ hỏi: “Thanh niên trí thức Lục, thời kỳ rụng trứng là gì, bọn thím chưa từng nghe nói tới.”
Muốn có con phải tính thời gian rụng trứng gì đó, bà ấy nhiều tuổi như vậy, thật sự là lần đầu tiên nghe nói tới.
Lúc này Lục Hướng Noãn mới kịp phản ứng đây là từ chuyên ngành của mình, cho nên vội vàng sửa lại:
“Nếu kinh nguyệt chính xác thì ngày rụng trứng sẽ vào khoảng ngày thứ mười bốn của kỳ kinh tiếp theo, vậy thì năm ngày trước và bốn ngày sau ngày rụng trứng, cộng với ngày của kỳ rụng trứng, mười ngày này là ngày dễ có con nhất.”
“Kinh nguyệt của con dâu thím rất chuẩn.” Lan Hoa ở bên cạnh không đợi những người khác nói chuyện, tự mình đáp lời.
Hà Hoa ở bên cạnh gật đầu phối hợp.
Ngay sau đó Lan Hoa bắt đầu tính tay, mấy giây sau, chỉ thấy vẻ mặt bà ấy vui sướng nói:
“Thanh niên trí thức Lục, hôm nay là thời kỳ rụng mà cháu nói, vừa vặn ngày thứ năm.”
Hà Hoa nghe thấy mẹ chồng cô ấy nói như vậy, như nghĩ tới gì đó ngượng ngùng cười với Lục Hướng Noãn.
Hưng mà trong lòng thì mãi mà không thể bình tĩnh lại.
Không biết vì sao, cô ấy có trực giác vô cùng mãnh liệt nói cho cô ấy, tin tưởng thanh niên trí thức Lục không sai.
Mà trái lại Vương Đại Cương thì cười ngây ngô ha ha sờ đầu, kích động lén lút xoa tay nhỏ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận