Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 399: Bản thân cô cũng sai

Nói chuyện cũng không dựa trường hợp, nói những lời như thế, khiến cô gái còn chưa xuất giá sẽ nghĩ thế nào, Vương Tú Lan càng nghĩ càng cảm thấy vừa rồi mình mắng bọn họ hơi nhẹ.
Vương Hiểu Linh và Đàm Phượng Kiều cũng thế, cũng không tốt hơn Lục Hướng Noãn chỗ nào, chẳng qua mặt hai người đỏ bừng.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy trận trượng vừa rồi, vất vả lắm mới quên đi, kết quả Vương Tú Lan lại nói lại chuyện này.
Làm hại hai bọn họ đỏ bừng tai, nóng đến mức có thể làm chín trứng gà, cúi đầu nhìn mũi chân không dám lên tiếng.
“Không sao ạ, thím Tú Lan.” Lục Hướng Noãn thẳng eo đi vào.
Mà ba người phía sau thấy Lục Hướng Noãn kiên trì như vậy, cũng không dám lại khuyên bảo nữa, nhanh chóng đi theo vào.
Niên đại này đa số mọi người đều chất phác, tốt bụng, trong lòng không có ý xấu.
Cho nên Vương Thải Nga nhìn thấy Lục Hướng Noãn trở về, thì nhanh chóng bỏ công việc trong tay áy náy nói:
“Chuyện đó thanh niên trí thức Lục, vừa rồi thật sự xin lỗi, đều tại tôi lắm miệng, làm hại cô không dễ chịu.”
Những người khác cũng thế, đều bày tỏ áy náy vì việc làm vừa rồi của mình với Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn không phải người không phân rõ trắng đen, bọn họ nói những lời này trước mặt công chúng đúng là chướng tai gai mắt.
Nhưng mà bản thân cô cũng sai.
Bởi vì nghe bọn họ nói, Lục Hướng Noãn liên tưởng tới chuyện đôi tra nam tiện nữ kia mây mưa trên giường trong đời trước.
Cho nên trên mặt xuất hiện nụ cười hơi xa cách, xem như cho qua chuyện này.
Các đội viên khác thấy Lục Hướng Noãn tha thứ cho bọn họ, trong lòng vẫn luôn thấp thỏm dần thả lỏng ra, đều ngồi trở về làm việc.
Tới buổi trưa khi ăn cơm, Lục Hướng Noãn lấy lương khô của mình ra.
Một cái bánh bột ngô, một bình nước.
Cô nương theo đi vệ sinh, đổi bình nước kia thành trà chanh dây.
Sau đó cái miệng nhỏ nhai từng miếng.
Mấy người phụ nữ khác trong đội thấy Lục Hướng Noãn nhai bánh bột ngô, thì nhanh chóng lấy rau muối nhà mình ra đưa qua cho Lục Hướng Noãn.
Người này đưa một ít, người kia đưa một ít.
Trong lúc nhất thời, rau muối của Lục Hướng Noãn chồng chất cao như ngọn núi.
Cuối cùng Lục Hướng Noãn trưng cầu ý kiến của bọn họ, đưa đống rau muối này cho Vương Hiểu Linh và Đàm Phượng Kiều.
Còn Vương Ngọc Hương thanh niên trí thức Vương ở bên cạnh, Lục Hướng Noãn không có ấn tượng tốt đối với cô ta, mà cô ta cũng không cho Lục Hướng Noãn vẻ hòa nhã, Lục Hướng Noãn coi như không thấy cô ta.
Cô coi người này như không tồn tại.
Vương Ngọc Hương nhìn thấy Lục Hướng Noãn nhằm vào mình như vậy, trong lúc nhất thời trong lòng khó chịu ngũ vị tạp trần.
Trong lòng càng có nhiều oán trách đối với mấy bọn họ, rõ ràng là khi tới mình còn tốt bụng làm việc giúp bọn họ mà.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người lại bắt đầu vùi đầu khí thế ngất trời tiếp tục làm việc.
Tuốt hạt ngô này, hoàn toàn là thuần thủ công, dùng tay tuốt từng hàng, tốn rất nhiều lực tay, bao tay của Lục Hướng Noãn bị mài ra hai cái động.
Nhìn núi bắp ngô trước mặt, Lục Hướng Noãn cảm thấy chỉ dựa vào hai tay cũng không phải là cách hay, cho nên cô quyết định hôm nay tan làm về nhà, nhìn xem có thể nghiên cứu ra được không.
Nghiên cứu ra một cái máy tách hạt ngô không phí sức người.
Kết quả đợi cô về đến nhà, thì ném việc này ra sau đầu, hoàn toàn quên mất còn có chuyện này.
Bởi vì cô nằm thoải mái trên giường đất còn chưa tới một nén nhang, Vương Đại Cương dẫn theo vợ và mẹ anh ta tới đây.
Tới đây châm cứu.
Đã đổi từ một ngày một lần, thành ba ngày một lần.
Vì tránh bị người ta đồn linh tinh, mỗi lần Lục Hướng Noãn châm cứu cho Vương Đại Cương, đều là mở rộng cửa ra.
Chính là không cho người ta nói linh tinh.
Lục Hướng Noãn bảo anh ta cởi áo trên ra, ngựa quen đường cũ đâm ngân châm trong tay lên lưng Vương Đại Cương.
“Thanh niên trí thức Lục, còn phải châm cứu bao lâu nữa.” Mỗi lần Hà Hoa cùng Vương Đại Cương đến đây châm cứu, nhìn thấy lưng Vương Đại Cương đều là ngân châm, thì vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Muốn kéo anh ta đi, nói không chữa nữa, nhưng nghĩ một lát vì đứa bé, đàn ông da dày thịt béo chịu chút đau đớn có là gì.
Cũng có giá trị.
Lục Hướng Noãn khám mạch tượng của Vương Đại Cương một lát, sau đó mở miệng nói:
“Châm cứu hôm nay xong thì không châm nữa.”
“Thật ư?” Vương Đại Cương kích động kêu lên.
Lục Hướng Noãn gật đầu.
“Vậy hai vợ chồng tôi có thể ngủ với nhau chưa?” Chuyện chính là chuyện này.
Vương Đại Cương sớm đã không nhịn được, nhưng vợ anh ta luôn bảo anh ta nghe thanh niên trí thức Lục, cho nên anh ta cố gắng nhịn xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận