Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 600: Kẹo sữa thỏ trắng

“Anh còn có việc gì không? Không còn việc gì thì em đi vào giúp đỡ bọn họ.”
Lục Hướng Noãn vừa dứt lời, chỉ thấy Hoắc Cảnh Xuyên lúng túng hỏi: “Ai thế?”
Thực ra anh muốn hỏi là nam hay nữ, nhưng anh sợ hỏi ra cô gái nhỏ sẽ giận anh, không để ý tới anh.
“Anh đang ghen sao?” Phản ứng của Lục Hướng Noãn không trì độn chút nào, dù sao xem như là người sống hai đời, còn có đoạn tình cảm không bệnh mà chết ở hiện đại nữa.
Nói một cách thẳng thắn, có thể nói là đầu óc của cô rất sáng suốt.
“… Không…” Hoắc Cảnh Xuyên vừa mới dứt lời thì lập tức sửa miệng: “Ghen.”
Chẳng qua gương mặt lập tức đỏ lên, thậm chí ngay cả lỗ tai đều ửng đỏ.
Lục Hướng Noãn thấy anh nói như vậy thì không đùa anh nữa, trực tiếp nói chuyện Lý Bình tới nhà ra.
Trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng mà anh vẫn không quên dặn dò Lục Hướng Noãn buổi tối đừng đi ra ngoài một mình.
Không an toàn.
Hoắc Cảnh Xuyên thấy Lục Hướng Noãn gật đầu, lúc này mới yên tâm.
Lục Hướng Noãn đi giúp đỡ gánh củi vào, kết quả tay còn chưa chạm vào củi, đã bị Hoắc Kiến Quốc bận rộn làm việc đuổi sang một bên.
Sống chết không cho Lục Hướng Noãn động vào.
Hoắc Kiến Quốc còn muốn lát nữa nhân cơ hội tranh công trước mặt Hoắc Cảnh Xuyên, tranh thủ kiếm thêm được hai cái bánh bao nhân thịt.
Nếu cô ra tay như vậy không phải chút tâm tư này của anh ta không thành sao.
Lần này ngay cả Hoắc Kiến Thiết thành thật chất phác, cũng cùng một chiến tuyến với Hoắc Kiến Quốc.
Chủ yếu là bọn họ gánh củi trên người đều bẩn, chỉ còn thừa lại một chút, hai người bọn họ kết nhóm nên làm rất nhanh, chỉ một lát là xong.
Không đáng để cô ra tay, cô gái nhỏ cơ thể yếu đuối mà.
Thực ra quan trọng nhất một chuyện, chính là con người Hoắc Kiến Thiết rất cố chấp, dưới cái nhìn của anh ta, Lục Hướng Noãn chữa khỏi chân cho anh em nhà anh ta, đó là ân nhân cứu mạng của nhà bọn họ.
Con người anh ta đòi tiền không có tiền, cộng thêm không có bản lĩnh, ngoại trừ bản thân có sức lực ra thì không còn gì khác.
Lần này có thể giúp được Lục Hướng Noãn, Hoắc Kiến Thiết cảm thấy rất vui.
Cho nên lúc trước khi Hoắc Cảnh Xuyên nói với anh ta, anh ta lập tức đồng ý.
Lục Hướng Noãn nhìn Hoắc Cảnh Xuyên nhờ giúp đỡ, đâu nghĩ tới ý của ba anh em đều giống nhau.
Lục Hướng Noãn thấy thế, cũng chỉ có thể nghỉ ngơi.
Nhưng mà cô vẫn đến trong phòng cầm bình nước, rót mấy cốc nước bưng tới cho bọn họ.
Làm việc lâu như vậy, hai anh em Hoắc Kiến Thiết thật sự khát nước, vì thế không khách sáo với Lục Hướng Noãn bưng cốc nước lên, uống một hơi cạn sạch.
Uống xong lại tiếp tục làm việc.
Cuối cùng lăn lộn nửa tiếng, Hoắc Kiến Thiết và Hoắc Kiến Quốc cũng khuân hết củi ở ngoài sân vào trong phòng chứa củi.
Không biết có phải Hoắc Kiến Thiết có chứng ám ảnh cưỡng chế hay không, Lục Hướng Noãn xách theo đèn dầu đến phòng chứa củi nhìn, phát hiện củi bên trong đều được xếp chỉnh tề.
Giống y như một tác phẩm nghệ thuật, khiến người ta nhìn mà cảnh đẹp ý vui.
Nhưng mà Hoắc Cảnh Xuyên tìm người đưa tới nhiều củi như vậy, thật sự có thể đun một khoảng thời gian.
Lục Hướng Noãn quyết định ngày mai sẽ nấu thêm đồ ăn cho Hoắc Cảnh Xuyên, hầm động vật hoang trên núi, khao anh một bữa ăn ngon.
“Thanh niên trí thức Lục, vậy bọn tôi đi đây.” Làm xong chuyện này Hoắc Kiến Quốc mở miệng.
Anh ta phải nhanh chóng trở về, nếu không vợ con sẽ lo lắng.
“Các anh đợi một lát…” Sau khi Lục Hướng Noãn nói xong, thì nhanh chóng đi vào phòng ngủ của mình.
Hoắc Kiến Quốc và Hoắc Kiến Thiết nghe thấy cô nói như vậy thì hai mặt nhìn nhau, nhưng mà vẫn thành thật nghe lời.
Dù sao lão tam còn ở đây không đi.
Đợi khi Lục Hướng Noãn trở về, tay cầm mười mấy chiếc kẹo sữa thỏ trắng.
Đều là mấy ngày trước Hoắc Cảnh Xuyên mua cho cô, cô ăn thì ăn, nhưng mà người đàn ông này mua quá nhiều.
Ăn đến răng cô đau, còn chưa ăn hết.
“Các anh cầm kẹo này về cho mấy đứa bé ngọt miệng đi.”
“Như vậy không được, thanh niên trí thức Lục, cô mau cất đi, kẹo này quá đắt.” Hoắc Kiến Thiết lập tức từ chối.
Nhưng mà đôi mắt của Hoắc Kiến Quốc sắp dính lên, chẳng qua anh ta thấy xấu hổ, nên dựa vào chút tự chủ khiến anh ta lấy làm tự hào rời mắt đi.
Bởi vì anh ta sợ lão tam sẽ đánh anh ta.
“Cầm đi, các anh vất vả cả tối, nếu các anh không nhận lần sau tôi không dám tìm các anh giúp đỡ nữa.” Lục Hướng Noãn nói xong còn không quên liếc mắt ra hiệu với Hoắc Cảnh Xuyên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận