Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 363: Tiễn đi

Vương Ngọc Hương đau tới nhe răng trợn mắt, nghiến răng không dám kêu ra.
Nhưng mà hôm nay cho dù cô ta mắng rách họng cũng không có tác dụng gì, cuối cùng mọi người kéo Dương Thiên Chân lên xe bò.
Sau đó Hoắc Đại Khánh đánh xe bò, đưa Dương Thiên Chân đến nông trường Thanh Sơn.
Mà Lục Hướng Noãn thấy cảnh khôi hài này kết thúc xong, thì xách theo đồ về nhà.
Mọi người ở khu thanh niên trí thức cũng tản ra, nên làm gì thì đi làm việc đó.
Nhưng thật ra Vương Ngọc Hương đứng ngốc ở đó, trong đôi mắt tràn ngập bi thương nhìn bóng dáng Dương Thiên Chân đi xa, trong lòng cô ta ít nhiều gì có chút oán trách những thanh niên trí thức khác ở khu thanh niên trí thức không nói tình cảm.
Vừa rồi không đứng ra giúp ngăn cản đại đội trưởng.
Khu thanh niên trí thức rộng như vậy, vì sao mọi người không chứa được thêm cô ta chứ.
Mà bên này Lục Hướng Noãn về đến nhà, mệt đến mức nằm lên trên giường đất.
Khi cô nghỉ ngơi xong chuẩn bị ăn chút gì đó, thì nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa nhà cô.
Vì thế cô không nhanh không chậm đi giày vào, sau đó đi ra ngoài.
Kết quả mở cửa ra xem, phát hiện là Vương Chí Thành.
Vương Chí Thành nói: “Thanh niên trí thức Lục, sọt của cháu rơi trên núi, chú mang tới cho cháu.”
Lục Hướng Noãn vỗ đầu mình nói: “Xem trí nhớ của cháu kìa, cảm ơn chú Vương, nếu không lại mất sọt.”
Sau khi Lục Hướng Noãn nói xong, thì nhanh chóng vươn tay nhận lấy.
Vương Chí Thành hàm hậu nói:
“Không có gì không có gì, lại không phải chuyện lớn gì, nếu cháu cầm sọt rồi vậy thì chú đi về trước, lát nữa chú còn phải xuống ruộng làm việc.”
Vương Chí Thành lo lắng buổi chiều Lục Hướng Noãn lại cần dùng gấp, cho nên về nhà một chuyến lại chạy nhanh tới đây.
“Vậy chú đi chậm một chút.” Lục Hướng Noãn cũng không nói lời khách sáo giữ ông ấy vào nhà ngồi gì đó.
Thời buổi này, phải tránh bị hiểu lầm.
Nhìn thấy ông ấy rời đi không còn bóng dáng, lúc này cô mới quay vào sân thuận tiện khóa cửa lại.
Chỉ thấy cô tiện tay đặt sọt lên mặt đất, sau đó xoay người vào phòng.
Đóng cửa lại đảm bảo không có vấn đề gì xong, cô mới tiến vào không gian.
Mở một chai nước có ga ra, sau đó cô tìm ra một phần lẩu cay vừa thơm vừa cay, trang bị với thần khí khi ăn cơm là “câu chuyện lớp học nấu ăn” sau đó ăn cơm.
Bình thường Lục Hướng Noãn không thích xem phim truyền hình, nếu nói cô thích, cô có thể nói ra hai chương trình cô thích xem nhất.
“Câu chuyện lớp học nấu ăn” và “Võ Lâm ngoại truyện”, cũng coi như là xem trăm lần không chán.
Ăn cơm xong cô ở không gian nghỉ ngơi một lát, sau đó ra ngoài.
Mà bên kia Vương Giải Phóng bận rộn công việc xong, nhớ tới chuyện Hoắc Cảnh Xuyên dặn dò, anh ta nhanh chóng đến công xã tìm người điều tra hồ sơ của Lục Hướng Noãn, sau đó gửi tới bộ đội Bắc Kinh.
Mà anh ta thì quay về cục công an, tiếp tục bận việc.
Không có nguyên nhân nào khác ngoài đợt trấn áp gần đây, chỉ riêng trong huyện bọn họ đã có năm đứa trẻ mất tích trong vòng 3 ngày, khiến mọi người đều vô cùng hoảng sợ.
Lãnh đạo bên trên đã lên tiếng, muốn cục công an bọn họ phá được án trong vòng một tuần, cho quần chúng nhân dân câu trả lời thỏa đáng.
Chuyện này đúng là bên trên chỉ cần nói miệng, người phía dưới chạy gãy chân, còn một tuần, anh ta có thể phá án trong vòng nửa tháng đã đốt hương bái Phật.
Muốn nói sốt ruột anh ta cũng sốt ruột mà, sốt ruột đến mức vò đầu bứt tai nhưng vô dụng.
Hiện giờ anh ta chỉ thiếu ở lại cục công an, suốt ngày suốt đêm nghĩ cách phá án, nhưng mà điều tra rất lâu cũng không tra ra được chút manh mối.
Giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không cần đoán cũng biết là tập thể tinh vi gây án, chuyện này càng khiến bọn họ bó tay không có biện pháp.
Hiện giờ biện pháp duy nhất chỉ có thể bảo cha mẹ trông chừng con nhà mình, tránh cho bi kịch lại xảy ra lần nữa.
Nhưng mà cứ thế cũng không giải quyết được vấn đề, cộng thêm thời gian dài như vậy sẽ mất đi tin tưởng đối với công an bọn họ, cho nên bọn họ vẫn phải nắm chắc thời gian tra án.
Vương Giải Phóng vỗ mạnh bàn, không nhịn được chửi bậy một câu: “Mẹ kiếp, hôm nay ông đây giằng co với nó.”
Trong từ điển của Vương Giải Phóng này luôn không có chữ sợ.
Chuyện này khiến Vương Dược Phú đẩy cửa mà vào báo cáo tình hình khiếp sợ, đứng ở cửa tiến vào không được, không tiến vào cũng không được, gương mặt đỏ bừng nhìn anh ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận