Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 283: Không biết tên nhóc Cảnh Xuyên này có đối tượng không

Thấy cô ấy nghe trong lòng, lúc này mọi người mới yên tâm.
Đàm Phượng Kiều nhanh chóng lấy nửa cái bánh bột ngô trong túi ra, đây là phần đồ ăn của cô ấy, đặc biệt để phần nửa cho Vương Hiểu Linh.
Sợ buổi sáng cô ấy chưa ăn cơm, lát nữa không có sức làm việc.
Tuy Vương Hiểu Linh muốn tự mình nấu cơm riêng, nhưng bọn họ vẫn là bạn chuyện này không thay đổi.
Vương Hiểu Linh nhanh chóng đẩy bánh bột ngô trở về, nói đã ăn cơm ở nhà Lục Hướng Noãn rồi.
Đàm Phượng Kiều vừa nghe thấy thế cũng không miễn cưỡng cô ấy, lại cất bánh bột ngô vào trong túi quần lần nữa.
Hoắc Đại Khánh vì chuyện eo bị thương đến bây giờ còn nằm trên giường đất, chưa tới mười ngày nửa tháng khó mà khôi phục, cho nên nhiệm vụ sáng hôm nay do Vương Chí Thành và Quách Cẩu Tử nhìn rồi sắp xếp.
Vẫn giống như lúc trước, Lục Hướng Noãn và Vương Hiểu Linh đi theo Vương Tú Lan đến kho hàng nhận cuốc, khiêng cuốc xuống ruộng giẫy cỏ.
Mà Vương Chí Thành và Quách Cẩu Tử phát hiện hôm nay vẫn thiếu Dương Thiên Chân.
“Rốt cuộc thanh niên trí thức Dương này muốn làm gì? Ngày hôm qua lão Lưu nói cô ta không đi làm việc.” Vương Chí Thành cau mày nói.
“Đến chỗ lão Hoắc nói chuyện xem, xem ông ấy có biện pháp gì không.” Thanh niên trí thức Dương này thật sự là không đánh được không mắng được, vừa chạm vào là gân cổ lên khóc, khiến người nào cũng không dám chọc.
Cho dù trả về văn phòng thanh niên trí thức, trên công xã lại bắt dẫn về, thật sự là chưa từng gặp loại người nào không ở yên trong thành phố hưởng phúc, chạy tới nơi xó xỉnh chim không thèm ẻ như bọn họ làm gì.
Nhưng vẫn luôn không làm việc không được, nhỡ đâu có người trong đội học theo cô ta, vậy hoa màu trong ruộng còn cần nữa hay không.
Hai người một trước một sau đi tới nhà Hoắc Đại Khánh, Vương Quế Anh dẫn theo con trai con dâu đi làm, để con trai út Hoắc Cảnh Xuyên ở nhà chiếu cố cha anh.
Hoắc Đại Khánh chê anh bày ra gương mặt lạnh trước mặt mình, lạnh đến mức ông ấy run rẩy, vì thế bảo anh làm gì thì làm đi.
Nếu không chỉ nhìn gương mặt này của anh, Hoắc Đại Khánh cảm thấy mình có thể sống ít đi mười năm.
Hoắc Cảnh Xuyên nghe cha mình nói như vậy, lập tức cầm chậu đi tiểu tới đặt gần chỗ ông ấy, không nói hai lời cầm rìu trong nhà đi ra ngoài.
“Cảnh Xuyên, đi ra ngoài à.” Vương Chí Thành và Quách Cẩu Tử vừa vặn chạm mặt Hoắc Cảnh Xuyên đi ra ngoài đốn củi.
“Vâng.” Hoắc Cảnh Xuyên gật đầu với bọn họ, sau đó nhanh chóng đi lên núi.
Trước khi anh đi lên núi nhìn thoáng qua Tam Ma Tử, phát hiện anh ta vẫn còn thở, thì biết còn treo một hơi, tạm thời không chết được.
Cho nên anh đạp chân anh ta hai cái, sau đó lên núi đốn củi.
Thực ra anh rất muốn lượn lờ trước mặt cô nhóc kia, chẳng qua bây giờ cô thấy mình biểu cảm khó coi giống như ăn phân, vì thế anh cũng rất bực bội.
Nhưng mà mình không có kinh nghiệm theo đuổi người ta, bình thường nhìn những người khác theo đuổi con gái cũng rất dễ dàng, sao tới lượt anh lại giống như hoa hồng đâm tay như vậy.
Nhưng cho dù như vậy, anh cũng không nỡ buông tay.
“Không biết tên nhóc Cảnh Xuyên này có đối tượng không, bên nhà mẹ đẻ của tôi có đứa con gái đến bây giờ còn chưa kết hôn, trông cũng được, thủ công nghiệp việc nhà nông đều giỏi, hơn nữa tôi thấy hai đứa cũng rất xứng đôi.” Vương Chí Thành cảm thán.
“Lão già này, sao mỗi ngày ông chỉ nghĩ tới việc làm mai với người ta như vậy, tên nhóc Cảnh Xuyên kia không lo đối tượng, trông đẹp trai, công việc tốt, thời buổi này đặt ở đâu cũng rất thơm, ông đừng gây tai họa cho người ta.” Quách Cẩu Tử cười mắng.
Tám đội quanh đây có người nào không biết đại đội Hồng Kỳ bọn họ có Hoắc Cảnh Xuyên, bà mối đã sắp đạp vỡ cửa, đây còn là Hoắc Đại Khánh đã ngăn cản.
Nếu không ngăn cản, có lẽ cửa nhà còn không thể tiến vào.
“Tôi nói như vậy thì sao, ông xem ông nói gì nữa, có được hay không thì đợi hai người gặp mặt hãy nói.”
Hai người vừa nói vừa cười đi vào trong nhà Hoắc Đại Khánh.
“Lão Hoắc, hai bọn tôi tới thăm ông.” Quách Cẩu Tử mới tiến vào sân thì gân cổ lên kêu.
Hoắc Đại Khánh đang ở trong phòng bận rộn đọc báo chí nghe thấy giọng ông ấy nhanh chóng đáp lại, hai người theo âm thanh tới phòng ngủ, sau đó bắt đầu hỏi han ân cần ông ấy.
Hoắc Đại Khánh thấy bọn họ càng nói càng không có giới hạn, nhanh chóng cắt ngang lời bọn họ, bảo bọn họ nói chuyện chính, không có việc gì thì xuống ruộng làm việc đi.
Dù sao trong ruộng còn mấy trăm mẫu hoa màu đã chết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận