Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 396: Hoàn toàn từ bỏ

Khi cô ta quay lưng lại rời đi, nước mắt chảy ra ào ào, nhưng cô ta cảm thấy mình như vậy quá mất mặt, dùng khăn tay lau sạch.
Kết quả khăn tay giống như mới vớt từ trong nước ra, nước mắt của cô ta vẫn không ngừng chảy.
Lần này cô ta thật sự hoàn toàn từ bỏ Hoắc Cảnh Xuyên, không phải không đủ yêu, không đủ kiên nhẫn.
Mà cô ta chịu giáo dục từ nhỏ tới lớn, hiểu được không thể làm ra loại chuyện đoạt người.
Nếu Hoắc Cảnh Xuyên không có người mình thích, cho dù cô ta vứt bỏ mặt mũi, không biết xấu hổ cũng muốn quấy nhiễu anh, quấy nhiễu anh tới tay mình.
Nhưng mà hiện giờ thì khác, mọi thứ đều đã thay đổi.
Cho nên Đoạn Tiểu Vi trở về chỗ cô ta ở, tìm một chỗ không người gọi điện về nhà.
Còn chưa nói câu nào, Đoạn Thủ Chính đã nghe thấy tiếng khóc của con gái bảo bối nhà mình, khóc đến trái tim ông ta như bị bóp chặt.
Ông ta nhanh chóng hỏi: “Con gái, làm sao vậy, ai bắt nạt con? Có phải là tên nhóc Hoắc Cảnh Xuyên hay không, con nói với cha có phải hay không.”
Tuy ông ta thưởng thức Hoắc Cảnh Xuyên, cũng muốn Hoắc Cảnh Xuyên làm con rể của ông xa, nhưng ông ta cũng biết dưa hái xanh không ngọt, rõ ràng là Hoắc Cảnh Xuyên không thích con gái ông ta.
Nhưng ai bảo con gái ông ta chỉ muốn thắt cổ trên cành cây này, còn không phải Hoắc Cảnh Xuyên thì không cần.
Không biết tên nhóc Hoắc Cảnh Xuyên kia rót canh mê hồn gì cho con gái bảo bối của ông ta, khiến con gái ông ta mê đắm như vậy.
Cho nên Đoạn Thủ Chính nghe Đoạn Tiểu Vi khóc, phản ứng đầu tiên là Hoắc Cảnh Xuyên bắt nạt con gái ông ta.
Lâm Tiểu Điệp ở bên cạnh nghe con gái mình gọi điện thoại về, cũng nhanh chóng dán sát lỗ tai nghe ngóng.
Nghe thấy tiếng khóc của con gái, thì không khác gì cầm dao xuyên tim bà ta.
Lâm Tiểu Điệp đoạt điện thoại trong tay Đoạn Thủ Chính, giọng nói kèm theo chút khóc nức nở nói:
“Con gái, đừng khóc, con khóc trong lòng mẹ và cha cũng khó chịu, có việc gì thì con nói đi, đừng khóc.”
Thấy tai nghe bị đoạt Đoạn Thủ Chính thực sự giận mà không dám nói gì, ấm ức dán sát vào người Lâm Tiểu Điệp.
Hai vợ chồng dán sát vào tai nghe, không dám thở mạnh.
Thấy Đoạn Tiểu Vi ở bên kia điện thoại vẫn luôn không nói chuyện, lúc này hai vợ chồng sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng:
“Con gái, con nói chuyện đi.”
Đoạn Tiểu Vi hơi ổn định lại một chút, sau đó mới khóc lóc nghẹn ngào nói:
“Cha… Mẹ… Con muốn về nhà… Con không cần thích… Hoắc Cảnh Xuyên nữa... Sau này con không bao giờ thích anh ấy nữa…”
Quả nhiên, Đoạn Thủ Chính đoán không sai, nghe thấy con gái nói như vậy, ông ta hoảng hốt đoạt lại tai nghe, sốt ruột nói:
“Có phải là cậu ta bắt nạt con hay không.”
“Không… Anh ấy không bắt nạt con…” Đoạn Tiểu Vi biết cha cô ta bảo vệ cô ta cỡ nào, nếu cho ông ta biết Hoắc Cảnh Xuyên bắt nạt cô ta, chắc chắn sẽ thu thập Hoắc Cảnh Xuyên.
Đoạn Tiểu Vi không muốn nhìn thấy cảnh như vậy, Hoắc Cảnh Xuyên không sai.
Cô ta cũng không sai.
Sai là hai người có duyên nhưng không có phận, là cô ta quá kém cỏi, không lọt vào được tim anh.
Nếu là như vậy, sau này cô ta sẽ không lại mặt dày mày dạn quấn lấy anh nữa, như vậy không chỉ tạo thành phiền phức cho anh, còn tạo thành phiền phức cho cô gái mà anh thích.
Cô ta tin tưởng vững chắc sau này sẽ gặp được người đàn ông ưu tú hơn Hoắc Cảnh Xuyên trăm lần, ngàn lần, vạn lần, cô ta là đại mỹ nhân người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe thấy xe nổ lốp mà.
Đoạn Tiểu Vi có chút tự luyến nghĩ thầm trong lòng, chẳng qua trong lòng có chút chua xót bị cô ta cố kìm nén xuống, xem nhẹ không thấy.
Lâm Tiểu Điệp nhìn Đoạn Thủ Chính vừa gặp con gái là chỉ số thông minh mất sạch thì tức giận, dùng tay che ống nghe lại, sau đó bắt đầu giáo dục ông ta:
“Câm miệng đi, không biết nói thì đừng nói, không thấy hiện giờ con gái khóc thành như vậy à, ông còn cái hay không nói đi nói cái dở.”
Đoạn Thủ Chính cũng biết mình nói sai, cho nên ấm ức nhìn Lâm Tiểu Điệp, cũng không dám nói gì nữa, chỉ có thể đôi mắt tràn ngập chờ mong ngồi một bên, nhìn vợ nói chuyện với con gái.
Ông ta thì dán sát lỗ tai nghe ngóng.
Lúc này Lâm Tiểu Điệp mới hài lòng tiếp tục nói chuyện với con gái:
“Nếu không muốn ở đó thì trở về đi, lát nữa mẹ bảo cha con tìm quan hệ điều con từ chỗ đó trở về. Vừa vặn ông bà ngoại cũng nhớ con, con trở về đi, bọn họ sẽ làm bánh bao nhân trứng gà rau hẹ cho con.
Con gái, mọi chuyện còn có mẹ và cha con mà, có việc gì cũng đừng khóc, con vừa khóc trái tim mẹ không chịu nổi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận