Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 381: Làm khách

Nhưng mà Vương Quốc An hiện giờ có việc cầu xin người ta nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng không tức giận, cười hì hì nói:
“Ông cho tôi vay ít thịt heo này, ngày hôm sau tôi mua, tôi trả lại cho ông.”
Trong lòng Lý Vệ Quốc tràn ngập nghi ngờ hỏi: “Ông cần thịt này làm gì?”
Nhưng mà trong giọng nói ít nhiều gì cũng có chút thả lỏng.
Vương Quốc An bắt đầu đánh bài tình cảm nói:
“Chuyện này ấy à, con gái tôi đột nhiên tới, lúc này tôi đang chuẩn bị đến xưởng chế biến thịt mua ít thịt mà. Kết quả ông nói không còn, không thể để con gái tôi lần đầu tiên tới thì uống gió Tây Bắc được, ông nói xem có đúng không lão Lý?”
Khi Vương Quốc An nói chuyện, ánh mắt vô cùng nóng bỏng nhìn hai miếng thịt ông ấy xách trên tay.
Lý Vệ Quốc vừa nghe ông ấy nói như vậy, thì đồng ý: “Được rồi, cho ông cho ông, hôm nào rảnh ông mua trả lại cho tôi đi.”
Trước đó không lâu hai vợ chồng già này nhận con gái nuôi, xem ra coi như con gái ruột mà thương yêu.
“Cảm ơn, hôm nào tôi trả lại cho ông.” Sau khi Vương Quốc An nói xong, thì nhận lấy thịt chạy nhanh về nhà.
Sợ chậm một bước, lão Lý đổi ý đuổi theo đoạt mất.
“Ông vừa mới tới xưởng chế biến thịt à?” Lưu Thúy ở một bên vừa xào thịt gà trong nồi, vừa nói chuyện với Vương Quốc An.
“Không, vừa rồi gặp lão Lý ở cửa, ông ấy mua thịt, bị tôi cướp về.” Vương Quốc An cười hì hì nói.
Sau khi nói xong, ông ấy còn dặn dò Lưu Thúy lát nữa nấu thịt kho tàu cho Lục Hướng Noãn.
Mà Lục Hướng Noãn ở bên cạnh thì nhanh chóng mở miệng nói:
“Không cần không cần, nồi gà này đã đủ ăn rồi ạ. Cha nuôi, cha mau trả lại cho người ta đi.”
Lục Hướng Noãn nghe thấy thế không biết nên khóc hay nên cười, nhưng mà trong lòng cảm thấy Vương Quốc An vô cùng đáng yêu.
“Trả cái gì mà trả, hôm nào đi mua trả lại cho ông ấy, thịt này hôm nay chúng ta ăn.” Lưu Thúy thản nhiên nói.
Bà ấy nhận lấy thịt trong tay Vương Quốc An xong, đặt lên trên thớt.
Mà bà ấy lại thêm hai gáo nước sôi vào trong thịt gà đã xào xong, hầm nó thêm một lát.
Sau đó xoay người đi xử lý thịt.
Mà Lục Hướng Noãn cũng biết mình không ngăn được hai bọn họ, nên dứt khoát nghe theo hai bọn họ.
Nhưng mà cô tính toán đợi sau này có rảnh, lại đến trong núi tìm thứ tốt đưa tới.
Khoảng một tiếng trôi qua, Vương gia bận rộn một lúc lâu cũng có đồ ăn xuất hiện trên bàn.
Gà hầm nấm, mộc nhĩ trộn, còn có thịt kho tàu Vương Quốc An mãnh liệt yêu cầu nấu, Lưu Thúy cũng đã nấu ra.
Lưu Thúy còn nấu một nồi cơm, nhưng mà trộn lẫn với lương thực thô nấu cùng nhau.
Vì bữa cơm này, Vương Quốc An còn lấy rượu mình giấu đã lâu không nỡ uống dưới giường ra.
Nếu là thường ngày vì suy nghĩ cho sức khỏe của Vương Quốc An, Lưu Thúy sẽ đoạt lấy rượu trên tay ông ấy, nhưng ai bảo hôm nay bà ấy rất vui.
Cho nên tạm thời để hôm nay ông ấy làm càn một chút.
Trong lúc ăn cơm, Vương Quốc An và Lưu Thúy lo lắng Lục Hướng Noãn da mặt mỏng, không dám gắp thịt ăn.
Cho nên vẫn luôn gắp thịt cho Lục Hướng Noãn, thậm chí đùi gà to cũng bị Lưu Thúy mắt sắc gắp vào trong bát của Lục Hướng Noãn.
Chỉ một lát sau dưới nhiệt tình của hai người, bát cơm của Lục Hướng Noãn đã chất cao giống y như ngọn núi nhỏ.
Lục Hướng Noãn cố ý bày ra vẻ nghiêm túc nói:
“Cha nuôi, mẹ nuôi, hai người đừng luôn gắp đồ ăn cho con, con sắp không ăn hết đâu. Hai người cũng ăn đi, thịt này vốn dĩ mang tới cho hai người, kết quả đều vào hết trong bụng con. Nếu là như vậy mà nói, lần sau con không dám tới nữa.”
Vừa nghe lần sau không dám tới đây, hai vợ chồng già Vương Quốc An lập tức luống cuống, nhanh chóng đồng ý, hai người gắp thịt trong chậu bắt đầu ăn.
Nói ra thịt này thật thơm, hai người cảm thán trong lòng.
Ăn cơm xong Lục Hướng Noãn cố ý làm ra dáng vẻ ăn no căng, nhân lúc này đánh mất ý nghĩ luôn gắp đồ ăn cho mình.
Quả nhiên hai vợ chồng Vương Quốc An không dám lại gắp đồ ăn cho cô nữa.
Thậm chí Lưu Thúy sợ cô ăn no căng khó chịu, còn về phòng pha một cốc nước sơn tra cho Lục Hướng Noãn, bưng tới.
Lưu Thúy tri kỷ nói:
“Hướng Noãn, lát nữa nhớ uống nước, mẹ thêm sơn tra vào bên trong cho con, uống vào sẽ không khó chịu như vậy.”
Lục Hướng Noãn nói lời cảm ơn: “Cảm ơn mẹ nuôi.”
“Còn nói lời cảm ơn với mẹ nuôi làm gì, đâu cần khách sáo như vậy, sau này có thời gian thì đến huyện thành thăm cha mẹ nuôi nhiều chút. Nếu không thì cha mẹ nuôi tới thăm con.”
Lục Hướng Noãn gật đầu đồng ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận