Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 620: Anh ta có thể không vui sao?

Hoắc Cảnh Xuyên nhìn cửa phòng đóng kín, cười khẽ một tiếng sau đó xoay người rời đi, đến huyện thành.
Vương Giải Phóng nhìn Hoắc Cảnh Xuyên hai chân đã khôi phục tốt, vui sướng đến mức chảy đầy nước mắt nước mũi, hoàn toàn không còn dáng vẻ của lãnh đạo.
Thực ra nếu không phải trong lòng anh ta sợ Hoắc Cảnh Xuyên, nói gì Vương Giải Phóng cũng tiến lên ôm anh khóc một lát.
Hoắc Cảnh Xuyên nghe anh ta khóc lỗ tai hơi đau.
Rõ ràng đều là khóc, cô gái nhỏ khóc anh đau lòng.
Vương Giải Phóng khóc, anh thấy phiền lòng.
“Dừng.” Hoắc Cảnh Xuyên vẫn mở miệng ngăn cản, bởi vì hôm nay anh tới đây là có chuyện đứng đắn muốn làm.
Vương Giải Phóng đang đắm chìm trong thế giới vui sướng của mình nghe anh nói như vậy, nấc một cái sau đó nín khóc.
Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên mới gọi điện thoại tới quân khu của Bắc Kinh.
Vương Chí Cường nhận được điện thoại vui sướng đến mức không thể hình dung bằng lời nói, cuối cùng chỉ có thể gian nan nói một câu ở bộ đội đợi anh trở về, sau đó cúp điện thoại.
Chưa tới mười phút, binh sĩ cấp dưới của Hoắc Cảnh Xuyên đều nhận được tin tức tốt này.
Đặc biệt là Hứa Đạt Nhạc và Lưu Học Kim vẫn luôn lo lắng cho Hoắc Cảnh Xuyên, hai người dứt khoát ôm đầu khóc rống lên, người nào dỗ cũng không có tác dụng.
Ánh mắt Vương Giải Phóng nóng cháy nhìn Hoắc Cảnh Xuyên: “Đoàn trưởng Hoắc, chân của anh thật sự là do thanh niên trí thức kia chữa cho anh sao?”
“Ừm, sau này phải gọi chị dâu.” Khi Hoắc Cảnh Xuyên nói những lời này có chút kiêu ngạo, tươi cười sâu tới đáy mắt.
“Hai người thành rồi ư?” Vương Giải Phóng kinh ngạc đến mức đứng bật dậy, vẻ mặt không dám tin nhìn Hoắc Cảnh Xuyên.
“Ừm, thế đạo hiện giờ không yên ổn, đợi tôi về bộ đội còn phải làm phiền anh chiếu cố nhiều, cô gái nhỏ hơi đặc biệt.” Hoắc Cảnh Xuyên dặn dò.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, có lẽ là năm sau anh phải về bộ đội.
Trong lòng anh không yên lòng cô gái nhỏ, nhưng hiện giờ cô gái nhỏ chắc chắn không muốn đi cùng mình.
Chuyện anh có thể làm chỉ có đợi.
Vương Giải Phóng nghe hiểu ý của anh, dù sao lúc trước là anh ta điều tra hồ sơ của Lục Hướng Noãn, tình hình của Lục Hướng Noãn đương nhiên là anh ta biết rất rõ.
Cho nên anh ta lập tức vỗ ngực đảm bảo với Hoắc Cảnh Xuyên, tuyệt đối không để Lục Hướng Noãn mất một sợi tóc.
“Cảm ơn.” Hoắc Cảnh Xuyên nói.
Vương Giải Phóng vừa thấy Hoắc Cảnh Xuyên khách sáo như vậy, lập tức không vui.
Nhưng còn chưa được hai giây anh ta lại vui vẻ ra mặt, bởi vì lát nữa Hoắc Cảnh Xuyên muốn mời anh ta uống rượu.
Anh ta có thể không vui sao?
Đợi đến khi vừa tan làm, Vương Giải Phóng ném hết công việc chưa làm xong sang một bên, lập tức dẫn theo Hoắc Cảnh Xuyên rời đi.
Nhưng mà tuy hai người uống rượu, chỉ mới mấy chén vẻ mặt Hoắc Cảnh Xuyên không đổi, Vương Giải Phóng ở bên cạnh đã sớm nằm sấp xuống.
Say khướt vẫn luôn nói mê sảng.
Hoắc Cảnh Xuyên uống nốt ngụm rượu cuối cùng xon, đưa Vương Giải Phóng lên giường sau đó mới đóng cửa lại rời đi.
Anh không về nhà mà đi thẳng đến hợp tác xã mua bán, dùng phiếu kẹo mua nửa cân kẹo sữa thỏ trắng cho cô gái nhỏ.
Khi anh trả tiền xong định xoay người rời đi, thì không cẩn thận liếc thấy khăn quàng cổ màu đỏ trên quầy.
Hoắc Cảnh Xuyên liếc mắt một cái là nhìn trúng.
Khăn quàng cổ tươi đẹp đỏ như máu, nghĩ tới làn da của cô gái nhỏ trắng nõn sạch sẽ, Hoắc Cảnh Xuyên cảm thấy cô gái nhỏ đeo vào chắc chắn rất đẹp.
Vì thế Hoắc Cảnh Xuyên quay đầu bảo người bán hàng gói lại.
Khăn quàng cổ này là hàng hot từ bên Hải Thị tới, không cần phiếu, nhưng giá rất đắt, một cái khăn quàng cổ phải 25 tệ.
Tương đương tiền lương hơn nửa tháng của một công nhân.
Thứ này không thể ăn không thể uống, chỉ có thể quấn quanh cổ giữ ấm.
Tuy rất nhiều người nhìn trúng nhưng vừa hỏi giá, người đều rời đi.
Hợp tác xã bọn họ chỉ nhập hai cái, nhưng hiện giờ đã gần tháng trôi qua cũng không bán được, chuyện này khiến người bán hàng Tiểu Lý sầu muốn chết.
Bởi vì chủ nhiệm hứa hẹn với cô ta, chỉ cần bán được một cái sẽ trích phần trăm 2 tệ cho cô ta.
Hiện giờ thấy có người muốn, người bán hàng Tiểu Lý cười tươi xán lạn y như đóa hoa cúc, nhanh chóng mở hộp phiếu lấy tiền.
Sợ muộn một bước, Hoắc Cảnh Xuyên sẽ đổi ý không mua.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn khăn quàng cổ trong tay cúi đầu cười khẽ một tiếng, lúc này mê hoặc người bán hàng Tiểu Lý đã có hai con.
Mãi đến khi Hoắc Cảnh Xuyên đi xa, người bán hàng Tiểu Lý còn ngoái đầu nhìn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận