Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 414: Nghi ngờ

Nhưng vừa rồi rõ ràng là cô nghe thấy được, không phải ảo giác.
Cuối cùng không nghĩ ra Lục Hướng Noãn dứt khoát không nghĩ nữa, dù sao người nào cơ thể không thoải mái chắc chắn còn tới lần nữa, không cần lo lắng.
Cho nên Lục Hướng Noãn thuyết phục mình xong, quay đầu lại trở về.
Đợi khi Hoắc Đại Khánh về đến nhà, trong nhà đã tụ tập lại, không biết đang xem thứ gì.
Hoắc Đại Khánh đến gần nhìn, phát hiện vậy mà bọn họ đang xem máy tách hạt ngô kia.
Trùng hợp chính là, con trai của Hoắc Đại Khánh là Hoắc Kiến Thiết phát hiện ông ấy đã trở về, thì nhanh chóng nói:
“Cha, cha đã trở về.”
Những người khác nghe Hoắc Kiến Thiết nói như vậy, cũng kịp phản ứng, mặc kệ máy móc bên cạnh, động tác nhất trí quay đầu nhìn Hoắc Đại Khánh.
Hoắc Đại Khánh gật đầu, vừa định nói gì đó thì bụng lại sôi ùng ục.
Hoắc Đại Khánh đã đói bụng sôi ùng ục trước mặt hai con dâu và một đám con cháu, thật ra có chút hơi ngượng ngùng.
Vẫn là người ngủ cùng một chăn mới biết thương người, Vương Quế Anh nghe bụng ông ấy sôi như vậy, thì biết nhất định là đói lả.
Buổi sáng chỉ ăn ít đồ như thế, hiện giờ đã đầu buổi chiều, có thể không đói được sao.
Vương Quế Anh nói với Hoắc Đại Khánh: “Ông đợi ở đây một lát, tôi đi nấu cơm cho ông, ông chắp vá ăn tạm trước.”
“Ừm, nấu qua loa cho xong là được.” Hoắc Đại Khánh cũng không từ chối.
Ngay sau đó Vương Quế Anh đến phòng bếp nấu cơm cho Hoắc Đại Khánh, nhưng không nghĩ tới bị hai con dâu đuổi ra.
Hai con dâu muốn nấu cơm cho cha chồng, Vương Quế Anh thấy bọn họ có lòng thì kệ bọn họ.
Hoắc Đại Khánh tiện tay đặt đồ ở góc tường, sau đó ngồi trên ghế nhỏ thấp bé, tay cầm tẩu thuốc hút một hơi.
Không có biện pháp, ông ấy thích như vậy.
Khi ở trên xe ông ấy đã muốn hút thuốc lá, nhưng mà ông ấy nghĩ tới thanh niên trí thức Lục không chịu nổi mùi hương sặc mũi, nên nhịn xuống.
Cho nên vừa về đến nhà, cuối cùng không nhịn được.
“Cha, đây là thứ thanh niên trí thức Lục phát minh ra sao?” Hoắc Kiến Quốc lượn xung quanh thứ này mấy vòng, nhưng mà không nhìn ra được thứ này có tác dụng quỷ gì.
Thứ này có thể tách hạt ngô, sao anh ta không tin như vậy?
Mấy đứa bé trong nhà cũng chỉ nhìn, cho dù trong mắt tràn ngập tò mò, nhưng cũng luyến tiếc vươn tay sờ nó.
Sợ thứ này không được sờ vào, lại sờ hỏng.
Hoắc Đại Khánh vừa nghe anh ta nói như vậy, hơi nổi nóng chút nói:
“Cái gì mà thứ này, con không biết ăn nói thì câm miệng lại cho cha. Đây là thứ tốt, bí thư trong huyện thành điểm danh khen ngợi, còn vì máy móc này là bên công xã khen thưởng thanh niên trí thức 2.5 cân bột mì trắng, 20 tệ, còn có một lu sứ.”
Khi Hoắc Đại Khánh nói mấy lời này, trong mắt ngoại trừ hâm mộ thì không còn gì khác.
Nhưng mà những lời này của Hoắc Đại Khánh khiến người ở đây kinh hãi, cả đám trợn to mắt, nhìn Hoắc Đại Khánh với vẻ không dám tin.
Tuy đứa bé trong nhà còn ít tuổi, nhưng bọn họ đều không phải đồ ngốc, biết mấy thứ đó là thứ tốt.
Đặc biệt là bột mì trắng, hai con trai Hoắc gia nghe được còn không nhịn nổi nuốt nước bọt.
Vương Quế Anh giật mình: “Cái gì, làm máy móc này nhận được 2.5 cân bột mì trắng, 20 tệ, còn có lu sứ to ư?”
Hoắc Đại Khánh thấy cả đám không tin, lập tức đi đến chân tường lấy túi đồ ông ấy mới để ở chân tường cho bọn họ xem.
Mọi người dán sát vào nhìn, giật mình đến mức cằm không khép lại được.
Hoắc Đại Khánh thấy bọn họ như vậy, vui tươi hớn hở bổ sung:
“Mấy thứ này tính là gì, quan trọng là mấy ngày nữa sẽ có người đặc biệt tới phỏng vấn thanh niên trí thức Lục, đến lúc đó còn đăng báo nữa cơ.
Như vậy khắp nơi cả nước đều biết thanh niên trí thức Lục, đại đội Hồng Kỳ chúng ta cũng có thể thơm lây theo, lộ mặt trên báo.”
Chuyện này vẫn là vừa rồi khi sắp về, bí thư Lý Kiến Bình kéo ông ấy sang một bên lén nói với ông ấy, vì bảo ông ấy chuẩn bị một chút.
Đừng để đến lúc đó lãnh đạo tỉnh xuống, ông ấy lại đầu óc thiếu sợi dây thần kinh làm mất mặt huyện.
“Ôi má ơi, thanh niên trí thức Lục này quá lợi hại rồi.” Hoắc Kiến Thiết không nhịn được cảm thán.
Dù sao vẫn là từ thành phố tới, đúng là mạnh hơn đám người thô kệch không biết được mấy chữ như bọn họ.
Vẫn là Vương Quế Anh nhìn ra được không thích hợp, mở miệng nói:
“Nếu là đồ trong huyện cho thanh niên trí thức Lục, ông xách về nhà làm gì? Ông già, đừng nói với tôi là ông muốn tham chút đồ này đấy nhé. Làm việc là phải sờ lương tâm của mình, không thể làm những chuyện táng tận lương tâm.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận