Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 384: Đánh bậy đánh bạ tiến vào chợ đen

Cho nên trong tiềm thức của cô không muốn giấu giếm, bởi vì nói dối xong, thì phải bịa đặt vô số lời nói dối để bù lời nói dối này.
Nhưng mà cô lại sợ đây là hoa trong gương, trăng trong nước công dã tràng.
Sợ hãi có được, lại sợ hãi mất đi phần thân tình này, cho nên hiện giờ Lục Hướng Noãn vẫn khoác vỏ ngoài cứng rắn, bảo vệ mình thật chặt trong vỏ con nhím.
Ba người ở đây nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì mới tốt.
Vẫn là Lưu Thúy mở miệng phá vỡ bầu không khí xấu hổ, nói lời thấm thía khuyên nhủ:
“Như vậy cũng tốt, có mũi tên chắn, đám ruồi bọ lung tung rối loạn cũng không dám dán tới. Hướng Noãn, con cũng đừng tìm bừa người ở nông thôn kết hôn, dù sao hôn nhân là chuyện lớn cả đời, không thể qua loa được.
Không phải không thể tìm người nhà quê, thật sự là hoàn cảnh sinh hoạt của hai đứa có khác biệt quá lớn, nếu thật sự ở bên nhau, đến lúc đó chắc chắn sẽ không ngừng có phiền phức, con hối hận cũng không kịp.”
Trong lòng Lưu Thúy cảm thấy Lục Hướng Noãn làm rất đúng.
Mà Vương Quốc An không nói nên lời như vậy có đạo lý, chỉ có thể phụ họa:
“Hướng Noãn, nghe mẹ nuôi con, cha mẹ nuôi sẽ không hại con. Thật sự muốn kết hôn, cũng phải dẫn tới cho cha mẹ nhìn xem, con còn nhỏ tuổi đừng để bị lừa.”
Vương Quốc An nói với Lục Hướng Noãn xong thì quay đầu dặn dò Vương Dược Phú ngồi bên cạnh ông ấy, sợ ngày nào đó anh ta uống say, không kín miệng nói ra chuyện em gái anh ta lừa gạt người ta.
Trọng điểm là lãnh đạo Vương Giải Phóng của anh ta.
Vương Dược Phú không nghĩ tới anh ta là người không đáng tin cậy trong mắt cha mình như thế, có chút cạn lời, nhưng mà sợ chiếc giày cỡ 42 hầu hạ nên anh ta nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Lúc này Vương Quốc An mới “miễn cưỡng” cho anh ta sắc mặt tốt, chuyển biến nhanh như vậy trong lúc nhất thời khiến Vương Dược Phú có chút được cưng chiều mà sợ hãi không biết nên làm gì.
Cuối cùng anh ta quy hết công lao cho em gái của anh ta.
Lục Hướng Noãn nương theo đi vệ sinh, móc đồng hồ hoa mai trong túi ra, đồng hồ này là lúc trước khi xuống nông thôn thuận tay lấy từ nhà cha mẹ kế của nguyên chủ.
Phát hiện đã hai rưỡi chiều, nghĩ tới thời gian đã định với Ngưu sư phụ cũng không còn nhiều, Lục Hướng Noãn nhanh chóng kéo quần đi ra.
Nếu không lát nữa muộn mà nói, mình sẽ phải đi bộ về đại đội Hồng Kỳ.
Sau khi Lục Hướng Noãn vào nhà, rửa sạch tay xong thì cô nói: “Không còn sớm nữa, cha nuôi, mẹ nuôi, còn có anh trai, con phải đi về đây.”
Vương Dược Phú cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay một lát, phát hiện bây giờ mới hai rưỡi chiều, nhanh chóng mở miệng giữ cô lại:
“Lúc này vẫn còn sớm mà, lát nữa hãy đi.”
“Đúng vậy, Hướng Noãn, lát nữa mẹ nấu cơm sớm một chút, con ăn cơm xong mẹ bảo cha nuôi đạp xe, lại đưa con trở về không được sao?”
Vương Quốc An ở bên cạnh gật đầu, tán thành cách nói của vợ ông ấy.
Lục Hướng Noãn không hề nghĩ ngợi từ chối: “Con đã hẹn với người ta, người ta còn đang đánh xe bò đợi con nữa. Mẹ nuôi, có thời gian con lại tới thăm cha mẹ.”
Vừa nghe tới đây, đám Lưu Thúy cũng không giữ cô lại nữa, sợ lát nữa khiến người ta sốt ruột đợi, Lưu Thúy nhanh chóng về phòng thu dọn đồ cho Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn nghe đến đây đâu nguyện ý, nhanh chóng mở miệng nói không cần, sau đó xách giỏ của mình muốn đi.
Nhưng bị Vương Dược Phú ngăn cản.
Lưu Thúy lấy ít đồ ăn, trong đó có đồ ăn Vương Quốc An mới mua từ hợp tác xã mua bán.
Ngoài ra còn có đôi giày bông mấy ngày hôm trước bà ấy làm cho Lục Hướng Noãn, để giữ ấm, bên trong có rất nhiều bông.
Không có biện pháp, mùa đông ở Đại Đông Bắc rất lạnh, Lưu Thúy lo lắng cô không có giày bông đi sẽ lạnh chân.
Phiếu bông bà ấy tích trữ được đều bị bà ấy dùng sạch.
Làm tổng cộng hai đôi, cho cô một đôi, đôi còn lại đưa qua cho con dâu bà ấy.
Vương Quốc An còn về phòng bếp, lấy nửa con gà còn thừa hôm nay nhét vào túi Lục Hướng Noãn, bảo cô mang đi.
Nhưng bị Lục Hướng Noãn phát hiện, cô vội lấy ra, xô đẩy một lát bọn họ cũng không chịu nhận.
Cuối cùng không còn cách nào Lục Hướng Noãn ném đồ, khi mọi người còn chưa kịp hoàn hồn cô đã nhanh chóng chạy mất không thấy bóng dáng.
Mà Vương Quốc An thì nhanh chóng đẩy xe đạp đi theo sau cô, đợi khi ông ấy đi ra Lục Hướng Noãn đã không thấy bóng dáng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận