Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 431: Canh gà

“Tôi còn chưa nói hết câu mà, lão Vương, lão Vương…”
Vương Quốc An mới đi được xa ba bước, đã bị Lưu Thúy gọi trở về.
Lưu Thúy nói: “Ở đó có người chăm sóc Hướng Noãn, ông đừng đến gây thêm phiền nữa.”
Vương Quốc An nghe bà ấy nói như vậy thì hơi tức giận, cố ý xụ mặt nói: “Cái gì mà gây thêm phiền, tôi lớn như vậy sao có khả năng gây thêm phiền.”
Lưu Thúy thấy ông ấy đã lớn như vậy còn cáu kỉnh y như trẻ con, cho nên trợn tròn mắt với ông ấy, sau đó sai bảo ông ấy:
“Đi giết gà đi, thuận tiện chặt riêng đầu và cổ cho tôi. Nhanh lên, lát nữa tôi còn cần.”
“Bà mua gà ư?” Vương Quốc An buồn bực nói.
“Mua, ở trong sọt ấy, lát nữa nấu canh mang qua cho Hướng Noãn. Cơ thể con gái ông yếu đuối, cần bồi bổ nhiều, đều tại đôi vợ chồng khốn nạn kia, làm hại Tiểu Hướng Noãn chịu tội như thế.”
Mỗi khi nói tới chuyện này, Lưu Thúy lại đau lòng muốn chết.
Kết quả bà ấy vừa mới dứt lời, Vương Quốc An lập tức không thấy bóng dáng, cộng cả sọt đựng gà.
“Lão Vương này đúng thật là…”
Chưa tới nửa tiếng, Vương Quốc An đã giết gà xong, vặt lông, lấy nội tạng cũng lưu loát, ngoài ra còn đặt đầu gà cổ gà riêng trong bát.
Lưu Thúy thấy ông ấy làm xong, thì chạy khập khiễng đuổi ông ấy ra, mà bà ấy tìm giấy dầu gói đầu gà cổ gà vào.
Nhưng mà Lưu Thúy nghĩ một lát, lại lấy ít thịt ngon bên trong ra cho vào.
“Bà già, chân bà bị làm sao thế?” Đột nhiên Vương Quốc An hỏi.
“Vừa rồi bị trật.” Lưu Thúy nhét túi đồ vào tay Vương Quốc An, dặn dò ông ấy một lát rồi bảo ông ấy mang đi.
Bà ấy còn nhấn mạnh, nếu người ta đưa tiền thì không nhận.
Đợi Vương Quốc An đi không thấy bóng dáng, sau đó Lưu Thúy mới bắt đầu nấu canh.
Bà ấy lấy ít nấm hương Lục Hướng Noãn đưa cho lần trước ra, ngâm một lát, sau đó cho vào trong nồi hầm cùng gà.
Vương Quốc An cũng thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ trở về.
Mà Vương Gia Tề ở bên ngoài cửa nâng đồ trong tay, một người đàn ông thành thật vậy mà đỏ mắt.
Bên kia cuối cùng Lục Hướng Noãn cũng truyền dịch xong, khi cô thu dọn đồ chuẩn bị rời đi, bác sĩ vừa mới khám bệnh cho cô đi tới.
Bảo cô lại quan sát thêm một lát, lát nữa hãy đi.
Vì thế Vương Quế Anh cố gắng khuyên bảo, cộng thêm vừa rồi khi Lưu Thúy rời đi có dặn cô đợi bà ấy một lát.
Cho nên Lục Hướng Noãn lại tiếp tục nằm trên giường, nhàm chán nhìn trần nhà tồi tàn trên nóc nhà phát ngốc.
Trên bụng còn có túi nước ấm, hơi nóng, Lục Hướng Noãn cảm thấy thoải mái hơn trước rất nhiều.
Ngay khi cô hơi buồn ngủ mơ màng muốn ngủ, Vương Quốc An đạp xe chở Lưu Thúy tới.
Trong tay Lưu Thúy còn có một hộp cơm giữ ấm.
“Nhóc Noãn, cảm thấy cơ thể đỡ hơn chưa?” Vương Quốc An nhìn thấy Lục Hướng Noãn ở trên giường gương mặt nhỏ trắng bệch, đau lòng hỏi.
Lục Hướng Noãn thật sự không nghĩ tới ông ấy sẽ đến đây, cho nên hơi kinh ngạc nói:
“Đỡ hơn nhiều rồi ạ, cha nuôi.”
Lưu Thúy đẩy Vương Quốc An sang một bên, sau đó mở nắp hộp cơm ra, đưa cho Lục Hướng Noãn:
“Đừng ôn chuyện nữa, sau này còn nhiều thời gian nói chuyện phiếm, nhanh ăn canh đi, nếu không sẽ đói bụng.”
Chỉ trong nháy mắt trong phòng tràn ngập mùi canh gà, khiến người ở đây đều có chút không chịu nổi.
Đặc biệt là đám Vương Quế Anh, hiện giờ vì tiết kiệm đồ ăn, vốn dĩ không ăn nhiều lắm, cộng thêm hiện giờ bọn họ bận trước bận sau, bụng đã đói đến mức nào.
Cho nên mấy người quay đầu sang một bên, mắt không thấy tim sẽ tịnh, cũng may hôm nay bụng không sôi ùng ục.
Nếu không sẽ càng mất mặt.
Lục Hướng Noãn nhìn hộp cơm đựng canh gà, nhìn Lưu Thúy theo bản năng: “Mẹ nuôi, mẹ lấy gà đâu ra vậy?”
Ăn thịt heo đều khó khăn, càng khỏi phải nói ăn gà, trong thành phố không có nơi nuôi gà, mà ở nông thôn mỗi nhà cũng chỉ được nuôi 2 con.
Nếu nhà ai dám nuôi thêm mấy con, cho dù một con cũng không được, đều bị người của công xã lôi đi.
Con gà kia giữ lại để đẻ trứng, nhà ai nỡ ăn!
Lưu Thúy sợ Lục Hướng Noãn biết sẽ lo lắng, cho nên bịa ra: “Anh trai mẹ đưa tới.”
Mà Vương Quốc An đứng bên cạnh bà ấy nghe thấy bà ấy nói như thế, cười để lộ hai hàm răng.
Bà già này cũng biết nói dối cơ, anh trai bà ấy đã sớm chôn từ mười mấy năm trước, đâu còn có thể tới đưa gà cho bà ấy, đây là đang nằm mơ à.
Nhưng mà ông ấy không vạch trần lời nói dối của Lưu Thúy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận