Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 482: Ở riêng 5

“Lão đại, nghe lời.” Vương Quế Anh thấy con trai cả như vậy, trong lòng bà ấy cũng rất khó chịu, nhưng trước mắt không có biện pháp nào.
Nếu lại ở cùng một chỗ mà nói, chắc chắn lại gà bay chó sủa, hiện giờ mới mấy ngày vợ lão nhị đã không chịu nổi, nếu chân của lão tam vẫn không tốt hơn vậy thì chắc chắn sẽ ầm ĩ ngất trời.
Vương Quế Anh không muốn lão tam Hoắc Cảnh Xuyên chịu chút ấm ức gì, bởi vì anh đã đủ khổ, mỗi khi Vương Quế Anh nghĩ như vậy đều cảm thấy ưu sầu.
Mà Hoắc Kiến Quốc ngồi dưới đất và vợ anh ta đều không dám nói một câu, cúi đầu cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình.
Lão đại Hoắc Kiến Thiết khóc thút thít, anh ta thấy thật sự không khuyên được cha mẹ thì khóc lóc nước mắt nước mũi chảy đầy nói:
“Con là lão đại, cha mẹ ở cùng với con, con sẽ chăm sóc hai người.”
Hoắc Đại Khánh mở miệng: “Không được, hiện giờ bên cạnh lão tam cần có người, cha mẹ sẽ ở cùng với lão tam.”
“Vậy lão tam cũng ở cùng với con, con nuôi chú ấy.” Hoắc Kiến Thiết cảm thấy mình như vậy hơi mất mặt, vội vàng dùng tay áo lau sạch nước mắt.
Lão tam là anh em của anh ta, anh ta làm anh trai chăm sóc anh là chuyện đương nhiên.
Mà Lưu Chiêu Đệ ở bên cạnh cũng vội vàng gật đầu nói: “Cha mẹ, nghe Kiến Thiết đi, hai bọn con đảm bảo sẽ đối xử tốt với lão tam.”
Lưu Chiêu Đệ thật sự rất cảm kích Hoắc Cảnh Xuyên, nếu không có anh gửi 150 tệ về lúc trước, để Kiến Thiết cầm số tiền nay đi cưới mình về nhà.
Cô ấy đã sớm bị cha mẹ bán vào rừng sâu núi thẳm làm vợ người ta, sống hay chết còn chưa biết được.
Cho nên cô ấy một trăm, một vạn nguyện ý dưỡng lão cho Hoắc Cảnh Xuyên.
Còn Phúc Ni cố gắng làm người tàng hình nghe anh cả chị dâu nói như vậy, thì ghét bỏ bĩu môi, không biết hai người này là ngốc thật hay giả ngốc.
Hiện giờ em chồng là phiền phức, người nào nuôi người đó hối hận.
Nhưng mà trong lòng cô ta cũng ước như thế, như vậy cô ta và chồng có thể sống vui vẻ thoải mái.
Giữa người với người không thể so sánh, có đôi con trai con dâu như vậy Hoắc Đại Khánh cảm thấy ông ấy vẫn không tính quá thất bại, ít nhất nhà lão đại không bị dạy hỏng.
Cho nên ông ấy cố nở nụ cười nói:
“Cha và mẹ con vẫn còn trẻ, còn có thể làm thêm mấy năm nữa, đợi sau này cha mẹ già không cử động được, nếu các con có lòng thì đón Cảnh Xuyên về chăm sóc. Nếu không có lòng thì thôi.”
Vì biểu hiện mình, Hoắc Kiến Quốc vẫn còn chưa hết hoảng hồn lập tức đứng ra nói trước mặt nhiều người:
“Có có có, cha, cha yên tâm, sau này con nhất định sẽ chăm sóc lão tam.”
Ai ngờ anh ta vừa nói như vậy, bầu không khí lập tức lạnh đi mấy độ, ngay cả trên mặt Vương Chí Thành cũng lộ ra bất mãn với anh ta.
Xem ra lần này tách ra ở riêng là liên quan tới nhà lão nhị, trong lòng mọi người ở đây đều biết rõ.
Nếu là như vậy, nghĩ tới chuyện chân Hoắc Cảnh Xuyên bị thương, những người khác đều không khuyên nữa mặc bọn họ.
Hoắc Đại Khánh thấy những người khác không có ý kiến gì, bắt đầu phân chia đồ trong nhà.
Trong nhà có hai con gà không đủ chia, cho nên để lại cho bọn họ, cộng thêm thanh niên trí thức Lục nói hiện giờ lão tam cần bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể, coi như là bọn họ da mặt dày lấy đi.
Còn 400 cân lương thực cất giấu trong hầm, đến lúc đó chia đều, vợ chồng Hoắc Đại Khánh chiếm một phần, xem như chia mỗi nhà cũng được 100 cân, tính toán cẩn thận cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ.
Còn rau trong vườn rau ở nhà, hiện giờ mọi người cùng ăn trước, đợi sang năm lại trồng mới thì tách ra.
Ngoài ra xoong chậu muôi bát gì đó, hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh lấy, đến lúc đó bọn họ bỏ tiền mua mới cho bọn họ.
Đám Vương Chí Thành vô cùng kính nể việc hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh công bằng như thế, càng khỏi phải nói phát biểu ý kiến.
Trái lại Phúc Ni thấy cha mẹ chồng cô ta không nói tới chuyện tiền bạc, dứt khoát không trốn một bên giả chết nữa, hỏi thẳng:
“Cha mẹ, tiền bạc trong nhà…”
“Không phải lúc trước tiền trong nhà đều dùng để mua lương thực sao, con cũng biết mà.” Vương Quế Anh tức giận nói.
Những lời này của bà ấy là thật, hiện giờ trong nhà ngoại trừ 30 tệ tiền trợ cấp lão tam gửi hàng tháng, thật sự không còn một đồng.
Tiền cả nhà đều mua lương thực tích trữ ở hầm ngầm, chỉ sợ không nhịn qua được nạn đói.
Dù sao sắp ở riêng, Phúc Ni không thèm quan tâm gì nữa, dáng vẻ tính toán chi li nói:
“Mẹ, không có khả năng, có phải mẹ thấy con nhỏ mà lừa gạt con và Kiến Quốc hay không? Con cũng biết từng tháng chú út đều gửi tiền về cho mẹ…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận