Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 208: Sao cháu biến thành như vậy

Cũng may nhà bọn họ không có con gái, nếu không bọn họ càng phải chịu tội.
Vương Quế Anh ở nhà đợi mãi đợi mãi cuối cùng cũng nghe thấy âm thanh mở cửa, bà ấy chạy ra bảo hai con dâu bưng nước gừng mới nấu xong tới.
“Sao lại phải cõng?” Cuối cùng Vương Quế Anh cũng thấy được bóng dáng bọn họ, nhanh chóng bảo bọn họ dậm chân ở ngoài, đừng mang nước bùn vào nhà.
“Nhà ở sập, đè lên.” Hoắc Đại Khánh lắc nước trên người sau đó đi vào nhà.
“Đáng thương, đúng là chịu khổ.” Vương Quế Anh sờ đầu Hứa Gia Ấn với vẻ tràn ngập yêu thương, chuyện này khiến Hứa Gia Ấn vô cùng xấu hổ.
“Mẹ, mẹ khoan hãy nói chuyện, nhanh để cha còn có đám thanh niên trí thức uống nước trà gừng đuổi khí lạnh đi.” Con dâu cả Lưu Chiêu Đệ nói.
“Đúng vậy đúng vậy, xem mẹ óc heo kìa, nhanh uống trà gừng đi, bọn thím mới nấu xong, còn nóng hổi.” Vương Quế Anh vỗ đầu, nhanh chóng nhường vị trí.
“Cảm ơn thím.” Lục Hướng Noãn lễ phép nói lời cảm ơn, hai người khác cũng nói lời cảm ơn theo cô.
“Khách sáo làm gì, cứ coi nơi này như nhà mình đi.”
Mỗi người một bát, thổi hơi nóng trên bát trà gừng rồi uống, chẳng qua trà gừng quá cay, đôi mắt Lục Hướng Noãn nheo lại.
Nhưng mà bát trà gừng mới vào bụng, trên người lập tức ấm áp dễ chịu hơn.
Vương Hiểu Linh và Hứa Gia Ấn cũng không khá hơn bao nhiêu, há to miệng thở hổn hển.
Vương Quế Anh thấy bọn họ uống trà gừng xong, thì nhanh chóng dẫn bọn họ đi tắm nước ấm, sợ lát nữa sẽ bị cảm phát sốt.
Nhưng thật ra chân Hứa Gia Ấn không thể nhúc nhích, hơn nữa anh ta ngượng ngùng bảo người khác tắm cho anh ta, chỉ bảo Hoắc Kiến Quốc giúp lấy chậu nước ấm, tự mình mượn khăn lông lau người.
Hoắc Kiến Quốc còn vô cùng tốt bụng đưa quần áo của mình cho Hứa Gia Ấn, nhưng mà thanh minh là cho anh ta mượn, đến lúc đó phải trả lại cho anh ta.
Bởi vì anh ta không có nhiều quần áo, mặc ba năm sửa ba năm, khâu khâu vá vá lại ba năm, cho dù quần áo đều là đống mụn vá, Hoắc Kiến Quốc vẫn luyến tiếc vứt đi.
Bởi vì phiếu anh ta tích cóp được đều mua quần áo cho vợ con.
Hứa Gia Ấn nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Mà bên kia Lục Hướng Noãn và Vương Hiểu Linh tắm nước ấm xong, thay quần áo của Vương Quế Anh đi ra.
“Thanh niên trí thức Lục?” Vương Quế Anh có chút không dám nhận người đẹp như tiên nữ trước mặt là Lục Hướng Noãn.
“Thím.”
“Thanh niên trí thức Lục, sao cháu biến thành như vậy?” Nghe giọng nói, hình như thật sự là thanh niên trí thức Lục.
“Cháu biến thành như vậy có đẹp hay không?” Lục Hướng Noãn đoán được đại khái là hiện giờ hẳn là mình đã khôi phục, nếu không Vương Quế Anh đã không có phản ứng lớn như thế.
“… Đẹp…” Vương Quế Anh lẩm bẩm nói.
“Lục Hướng Noãn, cô đúng là càng ngày càng đẹp hơn.” Vương Hiểu Linh cũng ở phía sau khe, không phải vuốt mông ngựa nói mấy lời trái lương tâm, mà là lời nói thật lòng.
Nhưng mà trong lời nói ít nhiều gì để lộ chút hâm mộ của cô ấy, sao cô ấy không sinh bệnh chứ, ý nghĩ này mới xuất hiện lập tức bị cô ấy phủ quyết.
“Phi phi phi.”
Hiện giờ cô ấy một nghèo hai trắng, nếu không may sinh bệnh gì đó vậy thì cô ấy đợi chết đi.
Cô ấy thường xuyên thấy Lục Hướng Noãn nấu thứ gì đó đen thui ở phòng bếp, thoạt nhìn là thuốc đắng.
Hơn nữa Lục Hướng Noãn người ta vốn đã sinh đẹp trời sinh, nhưng mà cô ấy thì khác.
Trời sinh đã xấu, cho dù sau này đền bù có lẽ cũng không đền bù lại được.
Hi vọng duy nhất là kiếp sau khi đầu thai thì đầu thai thành người xinh đẹp một chút.
Không nghĩ tới đây chỉ là thủ thuật che mắt Lục Hướng Noãn dùng để lừa gạt bọn họ, nếu đã lấy tên tuổi sinh bệnh, vậy thì phải khiến nó chân thật một chút, nhưng thuốc kia là thuốc điều trị cơ thể cho mình.
Đắng muốn chết, làm hại cô lần nào uống thuốc xong cũng phải ăn mấy viên mứt hoa quả đắt nhất.
Tiếng gọi của Vương Quế Anh kéo Vương Hiểu Linh đang phi phi phi trở về hiện thực, nói:
“Thanh niên trí thức Vương, cháu làm sao vậy?”
Ngay cả Lục Hướng Noãn cũng khoanh tay ôm ngực nhìn cô ấy với vẻ giảo hoạt, có tư thế hôm nay không nói rõ nguyên nhân thì sẽ cho cô ấy đẹp mặt.
Vương Hiểu Linh bị hai bọn họ nhìn lưng phát lạnh, không cần suy nghĩ nhiều, lập tức biết bọn họ hiểu lầm, vô cùng lo lắng vội vàng nói hết suy nghĩ của mình vừa rồi ra.
Nói xong, cô ấy còn có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Vương Quế Anh bị thanh niên trí thức này chọc cho cười không khép được miệng, cười đau dạ dày.

Bạn cần đăng nhập để bình luận