Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 760: Ngày đầu tiên sau khi kết hôn

Ầm ĩ ra động tĩnh, Hoắc Đại Khánh và Vương Quế Anh thân là cha mẹ ở phòng bên cạnh đều nghe thấy rõ.
Mãi đến khi trời sắp sáng, bên kia mới dừng lại.
Nghĩ tới cơ thể nhỏ của con dâu, bị con trai nhà mình lăn lộn lâu như vậy chắc chắn mệt muốn chết.
Nhưng mà nói ra lão tam đúng là khỏe, cả đêm không nghe anh nghỉ một lát, giống y như con trâu trong ruộng làm việc không dứt.
Cho nên trời vừa sáng, Vương Quế Anh đã rời giường nấu cơm, nhìn thấy Hoắc Cảnh Xuyên dậy thì nhanh chóng dặn dò anh, để Lục Hướng Noãn ngủ thêm một lát, đừng gọi cô.
Mà Vương Quế Anh và Hoắc Đại Khánh lo lắng Lục Hướng Noãn tỉnh lại nhìn thấy bọn họ thì ngượng ngùng, cho nên ăn cơm sáng xong là đi làm việc.
Lúc này trong nhà chỉ còn lại Hoắc Cảnh Xuyên và Lục Hướng Noãn.
Hoắc gia hiện giờ phía giữa có thêm hai bức tường, là mấy ngày trước Hoắc Đại Khánh và ba con trai xây nên.
Nếu đã chia nhà, vậy ai lo phận nấy, hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh không xen lẫn chuyện của nhà người nào.
Phúc Ni không đồng ý chuyện này, dù sao xây tường này, sau này nhà bọn họ sẽ không chiếm được tiện nghi gì.
Nhưng mà lời nói của cô ta không có tác dụng, vì chuyện này mà cô ta còn cáu kỉnh ở nhà, chẳng qua sau này bị Hoắc Kiến Quốc dùng nấm đấm đánh không dám lên tiếng.
Đợi Lục Hướng Noãn ăn cơm xong, Hoắc Cảnh Xuyên lập tức thu dọn bát đũa, cầm đến phòng bếp rửa sạch sẽ.
Lúc này Vương Quế Anh cũng tan làm về nhà chuẩn bị nấu cơm, thì thấy con trai đang bận rộn trong phòng bếp, bà ấy tiến lên trước nhỏ giọng nói:
“Noãn Noãn ăn rồi à?”
“Dạ.”
Nhìn lão tam rửa bát, Vương Quế Anh nghĩ một lát vẫn nói ra: “Lão tam, Noãn Noãn còn nhỏ, không chịu nổi con lăn lộn như vậy, sau này con chú ý một chút.”
“Dạ.” Hoắc Cảnh Xuyên gật đầu, chẳng qua lỗ tai đỏ bừng.
Vương Quế Anh thấy anh nghe lọt trong lòng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vợ chồng son tình cảm tốt, bà ấy ước gì ấy chứ, chẳng qua cũng không thể liều mạng làm như vậy.
Đợi Hoắc Cảnh Xuyên rửa bát đũa xong, thì bị Vương Quế Anh chê vướng bận đuổi đi.
Đồ ăn còn dư lại làm tiệc rượu hôm qua, đều được Vương Quế Anh bảo người đưa tới nhà người giúp đỡ, cho nên trong nhà không có đồ ăn.
Vương Quế Anh đến vườn rau hái mấy quả cà chua, chuẩn bị buổi trưa làm mì thịt kho trứng gà cà chua.
Vợ chồng son lão tam sắp đi, cho nên ở phương diện ăn uống, Vương Quế Anh không muốn ấm ức bọn họ, dù sao vừa đi không biết khi nào mới có thể trở về.
Lúc trước khi chia nhà, đã nói hai vợ chồng già bọn họ ở cùng lão tam, nhưng mà nói tới nói lui, đâu thể thật sự đi theo ở chung với nhau.
Nhưng mà nếu sau này hai người có con, cần bà ấy giúp trông con, vậy thì bà ấy sẽ đi.
Hơn nữa Vương Quế Anh và Hoắc Đại Khánh sống ở đây từ nhỏ, nếu đến chỗ khác, hai vợ chồng già bọn họ cũng không quen.
Ngoài ra bọn họ nhân lúc còn trẻ, còn có thể làm việc, sau này kiếm công điểm đổi thành tiền và lương thực, cũng có thể âm thầm trợ cấp vợ chồng son bọn họ.
Lục Hướng Noãn nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, quay đầu nhìn Hoắc Cảnh Xuyên đang xoa eo cho cô:
“Mẹ anh trở về rồi à?”
“Ừm.”
Lục Hướng Noãn hít sâu một hơi, sau đó đẩy tay Hoắc Cảnh Xuyên đặt trên eo mình ra, chỉnh lại quần áo trên người đi ra ngoài.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên vẫn luôn không rời khỏi vợ cũng đi theo sau.
“Mẹ, để con làm cho.” Lục Hướng Noãn phát hiện gọi ra cũng không khó như cô nghĩ, khi nói chuyện đã xắn tay áo lên chuẩn bị làm việc.
Vương Quế Anh nhìn tư thế đi đường của Lục Hướng Noãn hơi kỳ lạ, thì biết mình đoán đúng rồi.
Tối qua con trai ngốc nhà mình không biết tiết chế, hại con dâu mệt muốn chết.
“Không cần, mẹ sẽ nấu xong nhanh thôi, con mau đi nghỉ ngơi đi.”
Vương Quế Anh thấy Lục Hướng Noãn không dao động, thì trực tiếp sai bảo Hoắc Cảnh Xuyên ở bên cạnh:
“Lão tam, dẫn Noãn Noãn về phòng nghỉ ngơi đi, phòng bếp nhiều khói dầu, đừng để bị sặc.”
Còn không đợi Lục Hướng Noãn nói chuyện, cô đã bị Hoắc Cảnh Xuyên kéo về phòng.
“Anh cưới em không phải để em làm việc nhà, ngoan ngoãn ngồi ở đây, anh đi một lát sẽ trở về.”
Hoắc Cảnh Xuyên thấy Lục Hướng Noãn gật đầu, lúc này mới yên tâm rời đi, sau đó rẽ vào phòng bếp giúp đỡ.
“Mẹ, để con làm cho.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận