Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 1027: Đại kết cục 9

Ngay khi cô còn chưa mở miệng nói chuyện đã lệ rơi đầy mặt, cô gần như run rẩy, như dùng hết sức lực toàn thân mấp máy môi:
“… Học trưởng… Là anh sao…”
Hoắc Hoài An…
Không, nói một cách chính xác là Hứa Nhạc, cậu bé đã biết là con nhóc chết tiệt kia mà.
Cậu bé đã nói sao mùi hương lại quen thuộc như thế, đó là thứ cậu bé tự tay điều chế, đương nhiên là quen thuộc.
Mà thuốc cậu bé điều chế chỉ có mình Lục Hướng Noãn có, cậu bé chỉ đưa cho Lục Hướng Noãn, không phải cô còn có thể là ai.
Cũng may, cô còn sống.
Cô còn sống thì tốt.
Mãi đến khi chắc chắn Lục Hướng Noãn còn sống, chỉ thay đổi cơ thể, Hứa Nhạc cảm thấy hiện giờ không còn chuyện gì đáng mừng hơn chuyện này.
“… Không phải anh, còn có thể là ai, em có biết hay không, lúc trước em không nói một tiếng đã mất… Anh đau khổ cỡ nào… Đã nói là cùng nhau sống chết… Con nhóc chết tiệt em… Lại bỏ rơi anh như vậy… Đồ không có lương tâm…”
Hứa Nhạc vẫn lắm miệng như trước, nghe thấy giọng điệu lải nhải này, Lục Hướng Noãn tiến lên ôm Hứa Nhạc vào trong lòng, khóc không kiềm chế được.
“Em biết, em đều biết.”
Đây không phải là giấc mơ, đó là cảm nhận rõ ràng của cô.
Những ngày sau khi cô chết, cô thấy anh ta bước từng bước một ra khỏi chuyện đó, biết khi đó anh ta khổ sở cỡ nào.
Hứa Nhạc thấy Lục Hướng Noãn khóc lợi hại như vậy thì hơi ngẩn ra, bởi vì ở trong lòng Hứa Nhạc, Lục Hướng Noãn vẫn luôn kiên cường như nữ siêu nhân, cho dù là gặp khó khăn trắc trở gì đều không thể đánh bại cô.
Khóc, vậy thì càng không.
Ở trong ấn tượng của anh ta, Lục Hướng Noãn chưa từng khóc, cho dù là trong đại hội chúc mừng tân sinh viên, cha mẹ trọng nam khinh nữ ngang nhiên chỉ trích cô là súc sinh không có lương tâm, câu dẫn người ta trước mặt bao nhiêu người…
Cô cũng chưa từng khóc.
Bởi vì cô từng nói, khóc không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, trái lại sẽ bị người ta cho rằng là biểu hiện nhu nhược của con người.
Nhưng hôm nay cô…
Vậy mà cô khóc lợi hại như vậy…
Chắc chắn là trong khoảng thời gian mình không có mặt, cô đã chịu rất nhiều khổ cực.
Nghĩ như vậy Hứa Nhạc ước gì có thể tát mình mấy cái, đều tại mình, tại mình tới quá muộn.
Nhưng mà cũng may mình tới đây, trong thế giới này cô không bao giờ còn một mình nữa.
Hứa Nhạc cố nén bi thương trong lòng, vừa dùng tay áo lau nước mắt, vừa cười trêu chọc:
“Con nhóc chết tiệt này, em đừng khóc, em lại khóc anh cũng khóc mất.”
Một lúc lâu sau, Lục Hướng Noãn mới ổn định lại tâm trạng, sau khi lau khô nước mắt cô giơ tay cốc nhẹ đầu Hứa Nhạc:
“Không biết lớn nhỏ, mẹ là mẹ con, sau này con phải gọi mẹ, nếu không mẹ bảo cha con đánh con.”
Lúc trước vẫn luôn là Hứa Nhạc chăm sóc cô, hiện giờ được ông trời chiếu cố, cô có thể chăm sóc Hứa Nhạc.
Thật tốt.
Lúc này Hứa Nhạc mới phát hiện được một chuyện vô cùng nghiêm túc, đã nói kiếp sau làm em gái của mình, sao lại lắc mình biến hóa thành mẹ mình như vậy, còn là mẹ ruột, chuyện này xem như là chuyện gì đây.
Trong khoảng thời gian ngắn Hứa Nhạc thực sự có chút không tiếp nhận được.
Không được, phải cho mình chút thời gian, để mình tiêu hóa đã.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn không cho Hứa Nhạc cơ hội, cuối cùng Hứa Nhạc tâm bất cam tình bất nguyện gọi cô một tiếng mẹ.
Lúc này trên mặt Lục Hướng Noãn mới lộ ra tươi cười hài lòng, ngay sau đó sờ đầu cậu bé nói:
“Con trai, thật ngoan.”
Hứa Nhạc nhìn cô với ánh mắt khinh thường, nhưng mà nể mặt cô vui vẻ như vậy, trong lòng không còn chút lúng túng nào nữa.
Thôi, gọi mẹ thì gọi mẹ đi, chỉ cần cô vui vẻ là được, dù sao học muội của mình vẫn cần mình sủng.
Lục Hướng Noãn ổn định lại tâm trạng đi tới bên giếng nước rửa mặt để mình bình tĩnh lại, cô nhìn về phía Hứa Nhạc, gian nan nói:
“Đời trước… Anh… Chết như thế nào…”
Cô là tắm rửa uống rượu chết đuối mới tới đây, vậy Hứa Nhạc thì sao…
Sao Hứa Nhạc lại tới đây…
Lục Hướng Noãn đột nhiên nhớ tới giấc mơ trước khi cô sinh, cô mơ thấy Hứa Nhạc nhảy từ đài luân hồi xuống dưới.
Hứa Nhạc nói với vẻ thản nhiên: “Bị bệnh chết.”
Lúc này Lục Hướng Noãn nhíu chặt mày có thể kẹp chết con ruồi: “Bệnh gì?”
“Ung thư gan thời kỳ cuối, di căn xương.”
Lục Hướng Noãn thân là bác sĩ đương nhiên biết ung thư gan thời kỳ cuối, di căn xương mà Hứa Nhạc nói là gì, gương mặt trắng bệch hơn không ít.
Hứa Nhạc nhìn ra được những lời vừa rồi của mình đã dọa cô sợ, khóe miệng ngậm cười, sau đó dỗ dành:
“Lại không phải chuyện lớn gì, không phải là anh cũng đã sống lại sao. Tính ra anh kiếm lời hơn em không ít, anh đã cảm thấy đủ rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận