Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 666: Thật sự là quá thơm

Ngay cả trong không khí tràn ngập mùi hương không cần nói cũng biết…
Mùi chân thối, mùi hôi tự nhiên, người không biết còn tưởng là cô vào đống rác.
Khi Lục Hướng Noãn vừa định mở miệng nói chuyện, Vương Hiểu Linh nằm trên giường đất nhìn thấy Lục Hướng Noãn, thì nhanh chóng mặc áo khoác vào xuống giường đất.
“Trời lạnh như vậy sao cô tới đây, có chuyện gì nhờ người nói với chúng tôi một tiếng là được.”
Người mà Vương Hiểu Linh nói là Hoắc Cảnh Xuyên, hiện giờ phàm là người có mắt đều nhìn ra được hai bọn họ ở bên nhau, còn đang trong trạng thái đường mật ngọt ngào.
Vương Hiểu Linh nhìn thấy khi ánh mắt của Hoắc Cảnh Xuyên nhìn về phía Lục Hướng Noãn đều có thể kéo sợi, ước gì có thể nuốt cô vào trong bụng, dục vọng chiếm hữu trần trụi chói lọi như vậy khiến người ta nhìn thôi đã sợ hãi.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, Lục Hướng Noãn trông quá xinh đẹp, nếu không tìm người lợi hại có lẽ không bảo vệ được cô.
Nhưng nghĩ một lát Lục Hướng Noãn cũng lợi hại, không cần đàn ông bảo vệ.
Mà đám người còn lại trên giường đất thì nhìn Lục Hướng Noãn từ trên xuống dưới, không nói lời nào.
Bọn họ đều biết người đứng trước mặt là thanh niên trí thức, chẳng qua không ở cùng một chỗ với bọn họ, nhưng người ta có tiền lại biết khám bệnh, cho nên tự xây nhà dọn ra khỏi khu thanh niên trí thức.
Chẳng qua tính tình không được tốt, ỷ vào mình biết khám bệnh hoành hành ngang ngược trong đội, khinh thường người này khinh thường người kia.
Những chuyện này là khi bọn họ vừa mới tới, thanh niên trí thức cũ Vương Ngọc Hương kể cho bọn họ nghe.
Lục Hướng Noãn nhìn lướt qua một lát, sau đó rời mắt: “Đưa đồ ăn cho các cô.”
Lục Hướng Noãn nói xong thì mở giấy dầu gói ba cái bánh bao.
Mùi thơm của thịt lập tức lan ra, mọi người đều không nhịn được nuốt nước bọt.
Thật sự là quá thơm.
“Cô mau cất đi, chúng tôi đã ăn no, bánh bao này cô mang về tự mình ăn đi.” Vương Hiểu Linh nói.
Không ngờ Thạch Hồng Ngọc nghe thấy thế thì không vui:
“Thanh niên trí thức Vương, đây là thanh niên trí thức Lục đúng không. Chẳng trách thường xuyên nghe người ta nói thanh niên trí thức Lục trông rất xinh đẹp, lúc này gặp đúng là trăm nghe không bằng một thấy.”
Thạch Hồng Ngọc thường xuyên ỷ vào mình tốt nghiệp cấp 3, những lời nói với người ta đều nghiền ngẫm từng chữ một, rất văn vẻ.
Lục Hướng Noãn nhìn lướt qua cô ta, cảm thấy cô ta không phải loại tốt đẹp gì, nên không để ý tới cô ta, mặc cô ta lải nhải.
Ở phương diện này, trực giác của người sống lại một lần như cô rất chuẩn.
Mà Thạch Hồng Ngọc thấy cô không cho cô ta mặt mũi, trên mặt có chút khó coi, nhưng nghĩ tới bánh bao thịt kia, cô ta liếm môi theo bản năng nói:
“Thanh niên trí thức Vương, bánh bao này là thanh niên trí thức Lục tặng cho chúng ta, cô ăn no nhưng mà mọi người hiện giờ còn chưa ăn đâu, làm người không thể quá ích kỷ.”
Mấy thanh niên trí thức mới tới đều gật đầu phụ họa, bọn họ thật sự không nghĩ tới ở nông thôn sẽ khổ như vậy, đã dập tắt toàn bộ lý tưởng hào hùng của bọn họ khi mới tới.
Hiện giờ mỗi ngày bọn họ mở mắt ra là nghĩ khi nào mới có thể ăn no, cảm giác đói đến mức khiến bọn họ có thể gặm vỏ cây.
Lúc này xuống nông thôn đã không còn mỗi tháng trợ cấp lương thực như khi Lục Hướng Noãn xuống, mà yêu cầu dựa vào mình tự lao động kiếm công điểm để đổi lương thực.
Khi bọn họ tới vừa vặn là mùa đông, trời lạnh không thể làm việc, mùa đông chui trong phòng, đương nhiên không có công điểm.
Trong đội chỉ cho bọn họ chút lương thực, còn bảo bọn họ tiết kiệm một chút, chỉ có chút ít như vậy mấy bọn họ ăn mấy bữa là hết sạch.
Càng khỏi phải nói còn có đám đàn ông, lượng cơm ăn càng nhiều muốn chết, không cho ăn no lấy đâu ra sức lực làm việc.
Sự thật chứng minh, bọn họ thật sự chỉ ăn mấy bữa cơm.
Khi nấu cơm, đám thanh niên trí thức cũ còn khuyên bọn họ đừng nấu như vậy.
Nhưng bọn họ đâu chịu nghe, cảm thấy lấp đầy bụng quan trọng hơn, còn lương thực, không có lại tìm đại đội trưởng đòi.
Bọn họ là tới chi viện xuống nông thôn xây dựng, không thể để bọn họ đói chết ở đây được đúng không.
Nhưng hiện thực đánh một đòn cảnh cáo với bọn họ, trong đội đã không còn lương thực, đống lương thực đưa cho bọn họ lúc tước, là Hoắc Đại Khánh lừa Vương Quế Anh lén mang từ hầm trong nhà tới.
Cuối cùng bị bọn họ ầm ĩ không có cách nào, Hoắc Đại Khánh lại xách 7.5 cân lương thực trong nhà cho bọn họ, còn nói ăn hết thì tự bọn họ phải nghĩ cách.
Nhà ông ấy cũng phải ăn, phải sống, ông ấy đã làm đủ nhiều, ít nhất không đuối lý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận