Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 705: Chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi

Chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhưng mà nếu cho Lục Hướng Noãn làm lại lần nữa, cô vẫn sẽ đứng ra chống lưng cho đám thanh niên trí thức cũ ở khu thanh niên trí thức.
Bọn họ đáng giá.
Thấy Lục Hướng Noãn ăn xong, Hoắc Cảnh Xuyên nhanh chóng lấy khăn tay trong túi ra, đưa cho Lục Hướng Noãn.
Biểu cảm của Lục Hướng Noãn tự nhiên nhận lấy, sau đó lau sạch miệng, khi trả khăn tay lại còn không quên hỏi một câu:
“Ngày mai khi nào anh đi?”
“Buổi sáng xuất phát, nếu không sẽ không kịp xe lửa. Em cứ ở nhà đi, không cần tiễn anh đâu.”
Bên ngoài trời giá rét, anh sợ cô lạnh sẽ bị ốm, đến lúc đó người đau lòng là mình, Hoắc Cảnh Xuyên nghĩ thầm.
Lục Hướng Noãn nghe anh nói như thế thì trong lòng rầu rĩ, mãi mà không nói một câu, nhưng vẫn gật đầu.
May mà mấy ngày trước nhàn rỗi không có việc gì làm, cô ở trong không gian xoa ít thuốc viên nhỏ dùng để cầm máu, đều là thuốc Lục Hướng Noãn hái ở sau núi, đặc biệt chuẩn bị cho Hoắc Cảnh Xuyên.
Hiệu quả của thuốc cầm máu cô làm tốt hơn niên đại hiện giờ nhiều, bên trong còn xen lẫn kinh nghiệm của nhiều tiền bối.
Lúc trước Lục Hướng Noãn đoán được sớm muộn gì Hoắc Cảnh Xuyên cũng sẽ về bộ đội, đến lúc đó đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, dao súng không có mắt, nói không chừng sẽ bị thương.
Hoắc Cảnh Xuyên đối xử tốt với cô, cô biết rất rõ, cho nên Lục Hướng Noãn cũng muốn làm chút gì đó cho anh.
Nhưng mà cô học y hiện giờ chỉ có thể chuẩn bị ít thuốc cho anh mang đi, đến lúc đó nhỡ đâu bị thương cũng có thể dùng được.
Khi Lục Hướng Noãn xoa thuốc viên vốn định thêm mấy giọt nước linh tuyền vào, dù sao sau khi thăng cấp hiệu quả của linh tuyền trở nên nghịch thiên.
Nhưng cuối cùng vẫn là lý trí chiến thắng cảm tính, từ bỏ ý nghĩ này.
Có thể lăn lộn ở nơi đó, đặc biệt là người có địa vị cao đều thông minh, cho dù là người xuyên không từ hiện đại tới như cô, không đủ nhìn trước mặt bọn họ.
Nhỡ đâu không cẩn thận để lộ bản thân, vậy thì muốn khóc cũng không tìm được chỗ để khóc.
Không cẩn thận mình còn bị bắt đi làm nghiên cứu.
Nhưng mà có nước linh tuyền này, không cho Hoắc Cảnh Xuyên dùng cũng không hiện thực, dù sao hai người sắp thành vợ chồng, đó là chuyện cả đời.
Lục Hướng Noãn tính toán pha loãng nước linh tuyền không thể loãng hơn làm nước bình thường, nấu cơm tắm rửa gì đó đều dùng nó.
Muốn thay đổi một cách vô tri vô giác.
Lục Hướng Noãn lấy lại tinh thần nhìn thẳng vào mắt Hoắc Cảnh Xuyên nói:
“Được rồi, ngày mai khi anh đi đến nhà em một chuyến, em chuẩn bị cho anh ít đồ để anh mang đi.”
Hoắc Cảnh Xuyên vốn định nói không cần phiền phức như vậy, nhưng anh đối mặt với cô gái nhỏ, cuối cùng không nói được lời từ chối.
“Đừng chuẩn bị quá nhiều, trong đội có đủ mọi thứ.”
“Ừm.”
Hoắc Cảnh Xuyên mang bát đũa của hai người đi rửa sạch, mấy phút sau đã quay trở lại.
Mà Lục Hướng Noãn còn đang đắp chăn, ngồi trên giường đất ấm áp thoải mái đọc sách trong tay.
Học, học nữa, học mãi, đặc biệt là nghề nghiệp bác sĩ, càng là như vậy.
Hoắc Cảnh Xuyên tiến lên trước, sau đó lấy nhân sam anh đào trên núi sâu hôm qua ra, đặt trước mặt cô gái nhỏ.
Quả nhiên Lục Hướng Noãn không đọc sách nữa, mà nhìn chằm chằm nhân sâm phải gần trăm năm trong tay Hoắc Cảnh Xuyên.
Giám định tuổi của nhân sâm có thể xem hai loại, một loại là xem lá, quả, một loại khác là xem rễ của nó.
Nhân sâm trong tay Hoắc Cảnh Xuyên cho dù là nhìn phương diện nào, đều là nhân sâm trăm năm phẩm chất tốt.
“Đào trên núi à?” Lục Hướng Noãn rời mắt hỏi.
Lục Hướng Noãn thấy nhân sâm này thực sự là đào được từ sau núi, trong lúc nhất thời không biết nên đau lòng mình, hay là nên khen vận may nghịch thiên của Hoắc Cảnh Xuyên.
So sánh giữa hai người, rõ ràng anh mới là con cưng của trời vận may tốt.
Cô lên núi nhiều lần như vậy, đừng nói là không thấy nhân sâm, cho dù là dược liệu hơi hiếm cũng không có.
Người so với người, đúng là tức chết mà.
“Vận may thật tốt.” Lục Hướng Noãn bội phục giơ ngón cái với anh.
“Cơ thể em yếu ớt, cho em pha nước uống.” Hoắc Cảnh Xuyên đưa nhân sâm cho cô.
“Thứ này dùng để pha nước uống ư? Hoắc Cảnh Xuyên, trong tay anh là nhân sâm trăm năm đấy, bán đi sẽ bán được không ít tiền.”
Lục Hướng Noãn sợ anh không biết giá trị của nhân sâm, nên nhắc nhở anh.
“Anh biết, nhưng bán được nhiều tiền tới mấy cũng không quan trọng bằng cơ thể em.” Hoắc Cảnh Xuyên chẳng thèm để ý nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận