Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 729: Trong đội xảy ra chuyện

“Vợ Ái Dân, hôm nay đừng làm việc nữa, về nhà nghỉ ngơi đi.” Đây là do Hoắc Đại Khánh suy nghĩ cho sức khỏe của Lý Phong Tiên.
Vừa nghe không làm việc, Lý Phong Tiên có chút sốt ruột: “Đại đội trưởng, tôi đỡ hơn rồi, tôi có thể làm việc, bây giờ tôi đi làm ngay.”
Hiện giờ lương thực trong nhà không chống đỡ được lâu, nếu không làm việc thì lấy đâu ra công điểm đổi lương thực.
Sau khi Lý Phong Tiên nói xong thì đứng dậy, kết quả còn chưa xuống giường đầu óc choáng váng, khi sắp ngã quỵ xuống cũng may Lục Hướng Noãn kịp thời phát hiện đỡ lấy cô ấy.
Nếu không mặt chắc chắn sẽ ngã bị thương.
Vương Ái Dân nghĩ lại mà sợ, điên cuồng nói lời cảm ơn với Lục Hướng Noãn.
Kết quả còn chưa nói xong, Vương Chí Thành khiêng người tới.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Hoắc Đại Khánh nhanh chóng tiến lên, vừa thấy là Vương Thiết Trụ.
“Làm việc trong ruộng ngất xỉu, nhưng mà tôi đoán là đói đến ngất xỉu.” Vương Chí Thành nói ra phán đoán của mình.
Lục Hướng Noãn tiến lên trước kiểm tra một lát, gật đầu với Hoắc Đại Khánh, xem như chứng thực lời Vương Chí Thành nói.
Hoắc Đại Khánh nghe thấy thế trên mặt tràn ngập sầu khổ, ông ấy nói với Vương Chí Thành:
“Ông ở đây canh giữ, tôi về nhà một chuyến.”
Trước khi đi, ông ấy gọi Lục Hướng Noãn sang một bên dặn dò:
“Đừng lấy nước đường đỏ ra ngoài, chú biết cháu tốt bụng, nhưng đang trong thời gian đói khát, có đủ người ôm tâm tư xấu.
Nhỡ đâu biết cháu có đường đỏ, nói không chừng sẽ như thuốc cao bôi trên da chó dính lấy cháu.
Nếu cháu xảy ra chuyện gì, lão tam trở về thế nào cũng sẽ liều mạng với chú.”
Lục Hướng Noãn gật đầu, cô thực sự có ý này, nhưng mà trong lòng cô đã có ý nghĩ khác.
Hoắc Đại Khánh thấy cô nghe lọt, lúc này mới về nhà.
Ông ấy nói nghĩ cách, đơn giản là lấy lương thực nhà mình nấu thành nồi cháo hơi sền sệt.
Cũng may khi nấu cháo bà già không ở nhà, đi ra ngoài làm việc, nếu không hôm nay lỗ tai của ông ấy sẽ bị véo mất.
Ông ấy thân là đại đội trưởng của đại đội Hồng Kỳ, cho dù thế nào nơi này đều là đội viên của ông ấy.
Hoắc Đại Khánh đang chuẩn bị múc cháo, Vương Chí Thành vội vàng chạy tới:
“Hiện giờ phiền phức lớn, trong đội ngất xỉu rất nhiều người, tất cả đều nằm ở phòng y tế, ông mau tới xem đi.”
Hoắc Đại Khánh bị dọa muỗng trong tay rơi xuống đất, cũng không kịp khom lưng nhặt đã chạy đi.
Khi Vương Chí Thành nhìn thấy nồi cháo còn gì không rõ, biết ông bạn già của mình muốn làm gì.
Vương Chí Thành nghĩ tới cảnh ngộ mấy năm nay, ngẩng đầu nhìn trời không nhịn được mắng thầm trong lòng: Ông trời ơi, không thể cho dân chúng bọn tôi một con đường sống ư.
Đây là muốn bức bọn họ vào đường chết mà.
Hiện giờ vỏ cây đều bị các đội viên tìm ăn, chỉ thiếu ăn đất Quan Âm, nhưng ăn đất Quan Âm cũng không thể sống thêm được mấy ngày.
Hơn nữa thuế lương thực năm trước đã nộp lên, không chỉ không đủ còn nợ công xã, hiện giờ trong đội chỉ còn ít lương thực làm giống.
Lương thực làm giống là không thể ăn, ăn hết năm sau ăn gì, Vương Chí Thành nghĩ thôi đã cảm thấy đau đầu muốn chết.
Nhưng mà rất nhanh ông ấy đuổi theo Hoắc Đại Khánh, dù sao hiện giờ phòng y tế loạn cả lên, một mình Hoắc Đại Khánh không xử lý được hết việc.
Lần này người ngất xỉu đám thanh niên trí thức mới tới chiếm đa số, còn có một ít người già trong đội và những người trẻ khác.
Hoắc Đại Khánh không cần hỏi, cũng đoán được nguyên nhân người già đói ngất xỉu.
Bọn họ là cảm thấy mình vô dụng, muốn nhịn đói tiết kiệm lương thực cho đám tiểu bối ăn.
Không gây thêm phiền phức cho đám tiểu bối.
Trong mấy năm nạn đói cũng như vậy, khi đó trong đội chết không biết bao nhiêu người già.
Hoắc Đại Khánh nghĩ tới chuyện cũ, trong lúc nhất thời đỏ mắt, nhưng mà ông ấy không lề mề, bảo Vương Chí Thành nhanh trở về bưng nồi cháo ông ấy nấu tới.
Nhưng mà không nhiều lắm, mỗi người chưa được non nửa bát.
Nhưng cũng may đám người ngất xỉu đều tỉnh lại.
Trong đó có một người giả vờ ngất xỉu, đó chính là Thạch Hồng Ngọc.
Đã nhiều ngày trôi qua như vậy, tuy Thạch Hồng Ngọc không có lương thực nhưng cô ta không bị đói, ngoại trừ thường tống tiền Vương Ngọc Hương, cô ta còn ỷ vào mị lực của mình trêu chọc đám thanh niên trong đội, đổi chút lương thực cho mình.
Thời buổi này mọi người đều xanh xao vàng vọt, cô ta thì hay rồi, gương mặt hồng hào.
Chẳng qua Thạch Hồng Ngọc không trải qua việc nhà nông chưa bao giờ biết làm việc nhà nông sẽ mệt như thế, mệt đến mức cô ta nằm sấp xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận