Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 844: Ghen tị

Lục Hướng Noãn cũng không phát hiện ra Hoắc Cảnh Xuyên khác thường, trái lại nắm tay anh kéo anh vào phòng bếp nhấm nháp thành quả mình vất vả cả sáng.
Lục Hướng Noãn cầm lấy một xiên kẹo hồ lô nhét vào tay Hoắc Cảnh Xuyên: “Ăn ngon không.”
“Ăn ngon.” Hoắc Cảnh Xuyên cắn một miếng rồi khen, chẳng qua hiện giờ trong miệng anh tràn ngập chua xót, căn bản không nếm ra được hương vị.
“Vậy anh đi ra ngoài ăn đi, em đi nấu cơm.” Lục Hướng Noãn nói xong, thì cầm tạp dề trên tường xuống, đeo lên người.
Nhưng không ngờ tới tạp dề trên tay bị Hoắc Cảnh Xuyên đoạt lấy, anh cố lấy lại tinh thần, cố gắng không để Lục Hướng Noãn nhìn ra được mình khác thường:
“Để anh làm cho, em về phòng nghỉ ngơi đi, muốn ăn gì thì anh nấu cho.”
“Trong tủ bát còn có ít mì sợi lần trước đến huyện thành mua chưa ăn hết, nên làm mì cà chua trứng đi.” Lục Hướng Noãn nghĩ một lát nói.
Quan trọng là làm món này cũng nhanh.
“Được.” Hoắc Cảnh Xuyên lập tức đồng ý, chẳng qua sau khi Lục Hướng Noãn rời đi, gương mặt anh lập tức suy sụp.
Cho dù chưa từng gặp Hứa Nhạc, nhưng lúc này Hoắc Cảnh Xuyên vẫn không thể thuyết phục mình, vẫn để ý tới sự tồn tại của anh ta, giống như cái gai ở trong tim.
Không thể rút ra được.
Hoắc Cảnh Xuyên thu hồi suy nghĩ, múc bát bột mì trong túi bột mì ra, sau đó bắt đầu làm mì.
So với mì sợi, Lục Hướng Noãn càng thích ăn mì cán tay, chuyện này Hoắc Cảnh Xuyên biết, tuy tốn thời gian tốn sức, nhưng đối với Hoắc Cảnh Xuyên mà nói đều không phải là chuyện lớn gì.
Chỉ cần cô thích là được.
Lục Hướng Noãn nhìn mì cán tay nóng hổi trước mặt nói: “Không phải là bảo anh nấu mì sợi đã có sẵn sao?”
Hoắc Cảnh Xuyên không trả lời câu hỏi này của cô, trái lại đưa đũa trong tay cho cô thúc giục:
“Mau ăn đi.”
“Đồ ngốc.” Lục Hướng Noãn nói xong, thì vùi đầu ăn.
Hoắc Cảnh Xuyên không động đũa, ánh mắt sáng rực nhìn Lục Hướng Noãn đang ăn cơm.
Lúc này anh hi vọng thời gian dừng lại ở giây này.
Có lẽ ánh mắt của Hoắc Cảnh Xuyên quá trắng ra, khiến Lục Hướng Noãn muốn bỏ qua cũng không bỏ qua được.
Cô ăn nốt mì trong miệng, ngẩng đầu nhìn Hoắc Cảnh Xuyên nói: “Anh vẫn luôn nhìn em như thế, có thể ăn no sao?”
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thẳng vào đôi mắt của Lục Hướng Noãn như vậy, nhưng ánh mắt của Hoắc Cảnh Xuyên không trốn tránh, vẫn ngây ngốc nhìn Lục Hướng Noãn.
Hoắc Cảnh Xuyên vội vàng nói: “Vợ à, em sẽ không rời xa anh đúng không? Chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời đúng không?”
Anh nóng lòng muốn biết đáp án này.
Lục Hướng Noãn nghe thấy những lời này, lông mày nhăn thành chữ xuyên: “Sao anh lại đột nhiên hỏi câu này?”
Hoắc Cảnh Xuyên im lặng không biết nên nói gì mới tốt, bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh lại.
Lục Hướng Noãn nhìn chằm chằm Hoắc Cảnh Xuyên một lát, mới nói: “Chỉ cần anh không làm chuyện có lỗi với em, em cam đoan với anh, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.”
Hoắc Cảnh Xuyên cười, cười vô cùng xán lạn, khóe mắt có nước mắt.
Anh tiến lên ôm chặt Lục Hướng Noãn vào lòng, thề với cô: “Vợ à, chỉ cần em không rời khỏi anh, bảo anh làm gì cũng được hết.”
Cho dù trong lòng em có người khác.
Mà Lục Hướng Noãn nâng tay lên, chần chừ một lát cuối cùng vẫn ôm lấy anh.
Lúc này Lục Hướng Noãn ngửi mùi thơm trên người anh, cảm thấy an tâm xưa nay chưa từng có.
Đợi Hoắc Cảnh Xuyên buông tay ra, mì trước mặt hai bọn họ trương lên.
Hoắc Cảnh Xuyên hơi ngượng ngùng nhìn Lục Hướng Noãn: “Anh lại đến phòng bếp nấu thêm một bát cho em.”
Lục Hướng Noãn mở miệng từ chối, còn đoạt bát mì trong tay anh há to miệng ăn.
Có khả năng mì sợi dùng bột ngon làm, tuy đã trương lên nhưng vẫn ăn rất ngon.
Thời buổi này lãng phí lương thực là hành động đáng xấu hổ, Lục Hướng Noãn từng thể nghiệm đói khát không làm được.
Buổi chiều Hoắc Cảnh Xuyên đi huấn luyện, khi anh đi Lục Hướng Noãn bảo anh mang hơn 20 xiên kẹo hồ lô trong nhà cho binh sĩ của anh nếm thử.
Lục Hướng Noãn không biết dưới tay Hoắc Cảnh Xuyên có bao nhiêu binh sĩ, nếu kẹo hồ lô không đủ chia, vậy để anh đau đầu đi.
Hoắc Cảnh Xuyên vui vẻ đồng ý, ôm kẹo hồ lô Lục Hướng Noãn đóng gói xong rời đi.
“Chia kẹo hồ lô cho mọi người nếm thử, vợ tôi làm.” Hoắc Cảnh Xuyên nhấn mạnh vào chữ “vợ” này, cố ý tăng âm lượng.
Hứa Đạt Nhạc vừa nghe là chị dâu làm, bực bội tích cóp đã lâu trong lòng mất sạch, nhanh chóng ôm kẹo rời đi.
Không ngờ mới ra cửa, thì gặp Vương Chí Cường, bị anh ta rút một xiên.
Nhà Vương Chí Cường cũng có, cũng là Lục Hướng Noãn đưa, bốn xiên kẹo hồ lô, chẳng qua anh ta không nỡ ăn một xiên, đều nhường cho đám trẻ ăn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận