Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 995: Hoắc Cảnh Xuyên tỉnh lại

Đồ mà các đội viên mang tới đều là đồ ăn trồng trong sân nhà mình, tuy không đáng tiền, nhưng đây là tâm ý của bọn họ, Lục Hướng Noãn nhìn đồ trên đất trong lòng cảm thấy nóng lên.
Mà Hoắc gia lúc này cũng không yên bình, khi Lục Hướng Noãn rời đi, Hoắc Đại Khánh gọi lão nhị Hoắc Kiến Quốc và vợ anh ta Phúc Ni đã lâu không gặp tới.
Phúc Ni tiến vào phòng là hỏi thẳng: “Cha, có phải em dâu đồng ý để lại nhà cho bọn con hay không.”
Hoắc Kiến Quốc không giữ chặt được cô ta, để cô ta nói ra được.
Hoắc Kiến Quốc nhìn ánh mắt của cha mẹ anh ta hơi sợ hãi, nhanh chóng quỳ xuống:
“Cha, con không có ý này.”
Hoắc Đại Khánh lười nhìn anh ta, ánh mắt nhìn thẳng Phúc Ni: “Phúc Ni, cô thực sự muốn nhà lão tam sao?”
Tuy Phúc Ni hơi sợ hãi, nhưng vẫn căng da đầu nói:
“Cha, cha xem cha nói gì kìa, chú ba chết sớm, hiện giờ em dâu ở một mình nhà to như vậy, cha có thể yên tâm sao?
Chắc chắn không thể, vừa vặn con và Kiến Quốc qua đó ở, còn có thể giúp cha trông chừng em dâu…”
Cô ta còn chưa nói hết câu, một cái ca tráng men đập lên đầu Phúc Ni, nước ấm bên trong bắn ra, Phúc Ni nóng kêu to.
Nhưng mà không có ai tiến lên giúp cô ta.
Vương Quế Anh tức tới mức gương mặt đỏ bừng, chỉ Phúc Ni mắng chửi một trận.
“Phúc Ni, cô đang nói tiếng người sao? Lão tam mới mất chưa được bao lâu, cô đã đánh chủ ý nhà ở của Hướng Noãn, cô không biết xấu hổ nhưng tôi biết xấu hổ. Nhà đó là của Hướng Noãn, con bé bỏ tiền ra xây, cô có mặt mũi gì mà đòi ở nhà đó.”
Mấy ngày nay Hoắc Đại Khánh bị hai vợ chồng Hoắc Kiến Quốc làm cho mệt mỏi, cho nên nói thẳng:
“Lão nhị, nếu con không ly hôn, vậy cha nói thẳng luôn với con. Nếu hai đứa có ai dám đánh chủ ý nhà lão tam, vậy đừng trách cha nhẫn tâm, đuổi các con ra khỏi nhà.”
Hoắc Đại Khánh cũng mặc kệ hai vợ chồng Hoắc Kiến Quốc nghe lọt không, nói xong ông ấy đuổi hai người rời đi.
Lục Hướng Noãn ở nhà như vậy, cô chê phiền phức cho nên nói với Vương Quế Anh một tiếng, không đến nhà bọn họ ăn cơm, cô ở nhà nấu gì đó ăn tạm vậy.
Kết quả Vương Quế Anh không đồng ý, nếu Lục Hướng Noãn không đến ăn, vậy thì mỗi ngày bà ấy nấu xong sẽ bưng tới cho Lục Hướng Noãn.
Như vậy càng phiền phức hơn, cho nên đến cuối cùng Lục Hướng Noãn vẫn theo qua.
Cùng lúc đó, Hoắc Cảnh Xuyên đã hôn mê sắp 1 tuần cuối cùng cũng tỉnh, Vương Chí Cường canh giữ ở mép giường vui sướng muốn chết, anh ta nhanh chóng gọi bác sĩ tới.
Bác sĩ Lâm Dật cẩn thận kiểm tra xong, xác định Hoắc Cảnh Xuyên đã thoát khỏi nguy hiểm tới tính mạng.
Vương Chí Cường nghe được tin tức tốt này, không nhịn được vui mừng phát khóc muốn chạy đi gọi điện cho Lục Hướng Noãn.
Nhưng không ngờ khi anh ta đứng dậy, Hoắc Cảnh Xuyên kéo lấy áo anh ta.
“Lão Hoắc, sao thế? Có việc gì anh cứ nói đi.”
“… Vợ tôi đâu…”
“Anh nói em dâu à, em dâu về Đông Bắc.”
“Đừng… Nói cho cô ấy… Chuyện tôi bị thương…”
Anh không muốn khiến cô phải lo lắng.
“Được rồi được rồi.” Vương Chí Cường mở miệng đồng ý.
Anh là người bệnh, anh lớn nhất, anh nói cái gì thì mình nghe cái đó.
Hoắc Cảnh Xuyên thấy anh ta đồng ý, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, chẳng qua khi nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh Lục Hướng Noãn bị người ta bắt nạt.
Loại cảm giác này rất rõ ràng, giống như chân thật xảy ra, cho nên trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên đau tới mức gần như không thở nổi.
Hoắc Cảnh Xuyên tỉnh lại ngày thứ ba thì ầm ĩ muốn xuất viện, Lưu Quốc Diệu và Vương Chí Cường không lay chuyển được anh, nên gọi bác sĩ mổ chính của anh là Lâm Dật tới kiểm tra sức khỏe cho anh.
Sau khi Lâm Dật kiểm tra tỉ mỉ một lúc sau, ngạc nhiên phát hiện tốc độ khôi phục của Hoắc Cảnh Xuyên nhanh hơn người bình thường nhiều, Lâm Dật có chấp niệm nóng bỏng đối với nghiên cứu y học đôi mắt nóng bỏng nhìn Hoắc Cảnh Xuyên.
Anh ta muốn nghiên cứu cơ thể Hoắc Cảnh Xuyên, xem rốt cuộc trong cơ thể anh chứa thứ gì khiến anh khôi phục nhanh như vậy.
Nhưng mà lúc này trong đầu, trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên đều là vợ anh Lục Hướng Noãn, đương nhiên không rảnh bận tâm chuyện khác.
Anh chính là muốn xuất viện về nhà tìm vợ.
Anh không thể đợi một giây, nghĩ tới vợ ở trong mơ khóc đến mắt sưng to như hạch đào, Hoắc Cảnh Xuyên ước gì bây giờ có thể xuất hiện trước mặt cô.
Đôi mắt như chim ưng của Hoắc Cảnh Xuyên nhìn chằm chằm Lâm Dật: “Có phải cơ thể tôi gần khỏi hay không.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận