Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 393: Giấc mộng cũng không tốt lắm

Lục Hướng Noãn lấy lại tinh thần xem xét bên ngoài một lát, phát hiện không biết con sói kia đã không thấy bóng dáng từ khi nào.
Lúc này Lục Hướng Noãn mới điều chỉnh tâm trạng của bản thân lần nữa, sau đó vẻ mặt không chút biểu cảm ra khỏi không gian.
Ngay sau đó cô bịt mũi chui vào sơn động, cho đống đồ bị đốt thành tro tàn vào túi, sau đó mới chậm rãi đi về nhà.
Nhưng mà lăn lộn một lát như vậy, cũng lãng phí không ít thời gian, cho nên sau khi Lục Hướng Noãn về đến nhà thì rửa mặt một lát.
Sau đó nằm trên giường đất, chỉ một lát sau cô đã nặng nề tiến vào mộng đẹp.
Nhưng mà giấc mộng cũng không tốt lắm.
Bởi vì cả đêm Lục Hướng Noãn nằm mơ thấy gương mặt to của Hoắc Cảnh Xuyên xuất hiện trước mắt cô, cho nên ngày hôm sau Lục Hướng Noãn tỉnh dậy, phía dưới khóe mắt có vết xanh đen.
Lục Hướng Noãn cảm thấy mình chắc chắn điên rồi, đầu óc có vấn đề, bắt đầu không bình thường.
Nhưng mà thời gian trước mắt không chấp nhận cô nghĩ nhiều, bởi vì cô nhìn đồng hồ một lát, sắp không còn kịp nữa.
Hôm nay là ngày đầu tiên của thu hoạch vụ thu, cũng không thể đến muộn.
Cho nên Lục Hướng Noãn dậy mặc quần áo rửa mặt, nhân tiện còn ăn hai cái bánh bao to nhân gà nấm hương, uống một chai sữa bò nguyên chất, mới vô cùng lo lắng chạy tới văn phòng đại đội.
Quả nhiên cô vẫn đến muộn, chẳng qua khi cô tới cũng không có ai chú ý đến cô.
Cho nên cô cũng yên tâm thoải mái đứng bên ngoài đám người.
Đám phụ nữ phụ trách bẻ ngô, công việc còn lại thì giao cho đám đàn ông trong đội.
Lục Hướng Noãn đi theo sau Vương Ngọc Hương, đến một khu đất phần trăm trong đội bẻ ngô.
Đương nhiên không thể thiếu Vương Hiểu Linh và Đàm Phượng Kiều.
Khi Lục Hướng Noãn tới đã đặc biệt học một khóa, vì tránh cho tay bị mài ra bọng nước, cô đeo bao tay đi tới.
Sau khi đeo bao tay vào, cô bắt đầu làm việc.
Lục Hướng Noãn chưa từng làm công việc bẻ ngô, cho nên lúc mới đầu còn cảm thấy mới mẻ, bẻ vô cùng vui vẻ.
Kết quả càng bẻ lâu hơn Lục Hướng Noãn cảm thấy tay mình lên men, đau nhức tới mức cô không muốn nâng tay lên.
Hơn nữa cuộc sống như vậy còn có thời gian rất dài, hiện giờ Lục Hướng Noãn nghĩ lại còn cảm thấy khổ muốn chết.
Khi cô đứng dậy đã cử động cơ thể một lát, sau đó vùi đầu tiếp tục làm việc.
Khi tới giữa trưa tan làm, Lục Hướng Noãn chui ra khỏi ruộng ngô, phủi bụi bẩn trên người, khi đang chuẩn bị về nhà thì bị Vương Tú Lan ngăn cản.
“Thanh niên trí thức Lục, cháu đi đâu thế, nhanh tới đây ăn cơm đi.” Vương Tú Lan nhai miếng bánh bột ngô xong, mới nói chuyện với Lục Hướng Noãn.
Chẳng qua bánh bột ngô hơi khô, suýt nữa khiến bà ấy nghẹn chết, cuối cùng vẫn là uống rất nhiều nước mới dễ chịu hơn chút.
Lục Hướng Noãn vô cùng bình tĩnh nói: “Về nhà ăn cơm ạ.”
Cô không cho rằng cô về nhà ăn cơm có gì không ổn.
Vương Tú Lan thấy cô nói như vậy, thì cười:
“Về nhà làm gì, giải quyết ở đây là được. Mọi người đều như thế, mỗi lần đến thu hoạch vụ thu, bọn thím đều mang theo lương khô tới làm việc, đợi qua thu hoạch vụ thu sẽ tốt hơn.”
“Hóa ra là như vậy.” Lục Hướng Noãn nghe hiểu, hơi cảm thán nói một câu.
Mà lúc này Vương Hiểu Linh và Đàm Phượng Kiều cũng chui ra khỏi ruộng ngô vừa ngột ngạt vừa oi bức kia.
Nhìn thấy Lục Hướng Noãn nói chuyện với Vương Tú Lan, hai người tiến lên chào hỏi.
Cũng lấy lương khô mình chuẩn bị lúc sáng trong túi ra ăn.
Đói bụng, ăn gì cũng thấy thơm.
Trong lòng Vương Tú Lan giống như gương sáng, nhìn thanh niên trí thức Lục như vậy bà ấy biết khi tới, thanh niên trí thức Lục không mang theo lương khô tới, cho nên bà ấy vô cùng hào phóng nói:
“Thanh niên trí thức Lục, cho cháu ăn này.”
“Thím, thím ăn đi, cháu không đói bụng.” Lục Hướng Noãn không hề nghĩ ngợi từ chối.
Mà Vương Hiểu Linh và Đàm Phượng Kiều đang vùi đầu ăn bánh bột ngô nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy, đều nâng đầu lên nhìn Lục Hướng Noãn.
Vương Hiểu Linh quan tâm nói: “Lục Hướng Noãn, cô không mang theo lương khô à?”
Lục Hướng Noãn lắc đầu, không phải là chuyện lớn gì, không mang mà nói cô về nhà là được rồi không phải sao?
Mình tốc chiến tốc thắng một chút, một đi một về sẽ không chậm trễ thời gian quá lâu.
Khi cô đang chuẩn bị rời đi, Vương Hiểu Linh nhanh chóng lấy bánh bột ngô biến thành màu đen trong túi lương khô của mình ra, đưa cho Lục Hướng Noãn.
Ngày hôm qua khi mở họp, thím Tú Lam gặp cô ấy cho nên đặc biệt dặn dò cô ấy, khi làm việc nhớ mang lương khô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận