Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 481: Ở riêng 4

Vương Quế Anh giơ dao phay lên nói: “Con không dám cái gì mà không dám, vừa rồi khi đánh vợ con, con dám như vậy cơ mà. Vươn tay ra, nhanh lên, đừng để mẹ nổi giận.”
Mà Hoắc Kiến Quốc thì đũng quần truyền tới mùi khai, bởi vì anh ta bị dáng vẻ này của mẹ mình dọa tiểu ra quần.
Phúc Ni cũng thế, bị dọa sợ, sợ mẹ chồng thật sự muốn chặt tay chồng cô ta.
Tuy cãi nhau đánh nhau nhưng anh ta là người đàn ông của mình, Phúc Ni không hề nghĩ ngợi tiến lên chắn phía trước Hoắc Kiến Quốc:
“Mẹ, chúng con biết sai rồi, sau này chúng con không dám nữa, mẹ tạm tha cho Kiến Quốc đi.”
“Mẹ, con sai rồi, con thật sự biết sai rồi mà.” Hoắc Kiến Quốc dập đầu rầm rầm mấy cái lên đất, chẳng qua anh ta bị dọa thật sự hơi nhũn ra rồi.
“Bà già, dừng lại đi.” Cuối cùng lúc này Hoắc Đại Khánh cũng mở miệng, dọa cũng dọa đủ rồi, như vậy mà không nhớ lâu là chuyện của bọn họ.
Không thể luôn quản đám con trai được, ông ấy và bà già cũng chẳng còn sống được lâu nữa, mọi người chỉ có một mạng.
Vương Quế Anh nhìn lướt qua hai người, không nói chuyện, mà Hoắc Kiến Thiết thì nhân cơ hội này vội vàng đoạt dao phay trong tay mẹ anh ta về.
Dù sao dao không có mắt.
Hoắc Kiến Quốc và Phúc Ni nhìn thấy trong tay của Vương Quế Anh không còn dao, lúc này mới thả lỏng, toàn thân hai người xụi lơ nằm trên đất.
Cuối cùng cũng tránh được một kiếp.
Hai người còn chưa thở phào một hơi, thì nghe Hoắc Đại Khánh bảo Hoắc Kiến Thiết đi gọi Quách Cẩu Tử và Vương Chí Thành trong đội tới, còn mời mấy ông cụ đức cao vọng trọng trong thôn tới, ông ấy tìm bọn họ có việc.
Hoắc Kiến Thiết vừa nghe cha dặn dò, không nói câu nào đã chạy đi không thấy bóng dáng.
Chỉ có Hoắc Kiến Quốc biết cha anh ta làm thật, hôm nay là quyết tâm muốn ở riêng, dáng vẻ sinh không thể luyến nhìn bầu trời.
Trái lại Phúc Ni bên cạnh anh ta cảm thấy hôm nay mình đả đảo như vậy có giá trị, trong lòng không còn chút hận nào đối với Hoắc Kiến Quốc.
Trái lại tự trách vừa rồi mình ra tay với anh ta quá độc ác, cào chảy cả máu, chuyện này khiến Phúc Ni đau lòng tới mức không nói nên lời.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên ở trong phòng thì nghe thấy rõ cuộc cãi vã ầm ĩ ở bên ngoài, chẳng qua anh không nói một lời.
Bởi vì hiện giờ anh là kẻ tàn phế chỉ có thể nằm trên giường, không làm được chuyện gì.
Đám Quách Cẩu Tử vừa nghe Hoắc Đại Khánh tìm bọn họ có việc, cụ thể là việc gì thì không biết, nhưng nhìn dáng vẻ sốt ruột của Hoắc Kiến Thiết thì không hỏi lại, vội vàng đến nhà Hoắc Đại Khánh.
“Lão Hoắc, xảy ra chuyện gì thế.” Cừ thật, Vương Chí Thành và Quách Cẩu Tử vừa vào cửa, suýt nữa bị dọa.
Người không biết còn tưởng là trong nhà Hoắc Đại Khánh có trộm viếng thăm ấy chứ.
Còn có vết thương trên mặt Hoắc Kiến Quốc nữa, là bị người ta đánh sao?
“Đợi người tới đủ rồi nói.” Hoắc Đại Khánh bảo Lưu Chiêu Đệ đi vào phòng lấy mấy cái ghế ra.
Mà khi Quách Cẩu Tử còn định hỏi gì đó, thì bị Vương Chí Thành ở bên cạnh kéo tay áo, lần này ông ấy vô cùng thức thời câm miệng lại, không nói gì nữa.
Chỉ nhìn bầu không khí là biết có chuyện, Vương Chí Thành nghĩ thầm trong lòng.
Lại một lát sau cuối cùng mọi người cũng tới đông đủ, mà người cuối cùng tới là ông Vương được Hoắc Kiến Thiết cõng trên lưng tới.
Năm nay người này đã 86 tuổi, là người lớn tuổi nhất trong đội, trong đội có chuyện quan trọng gì đều cần ông ấy tới làm chứng.
“Hôm nay tôi gọi mọi người tới, là muốn ở dưới chứng kiến của mọi người, tách ra ở riêng.” Hoắc Đại Khánh nói chuyện này trước mặt mọi người, cả người như già đi mười tuổi.
“Ở riêng, lão Hoắc, ông bị ngu à, trong đội có mấy nhà ở riêng.” Vương Chí Thành vừa nghe ông ấy nói như thế, thì kinh hãi đứng dậy.
Ngay cả Quách Cẩu Tử cũng laf vẻ mặt không tán thành nhìn Hoắc Đại Khánh.
Nhưng mà Hoắc Đại Khánh đã quyết tâm, cho dù người ngoài khuyên thế nào đều không có tác dụng:
“Cây to phân nhánh, người lớn ở riêng, đây là thói thường của con người.”

Vương Quế Anh ở bên cạnh cũng nói:
“Tình hình trong nhà hiện giờ mọi người cũng biết, không thích hợp ở cùng với nhau, vẫn nên tách ra sớm thì hơn.
Huống hồ cho dù ở riêng, vẫn là người một nhà, chẳng qua không ăn cơm chung với nhau nữa mà thôi.”
Trái lại Hoắc Kiến Thiết nghe mẹ anh ta nói như vậy, gương mặt nghiêm túc sống chết không đồng ý, nếu sớm biết mẹ anh ta bảo anh ta gọi người tới nói chuyện tách ra ở riêng, đánh chết anh ta anh ta cũng không đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận