Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 736: Vì Sao Lại Nói Như Vậy

“Sẽ không.” Hoắc Cảnh Xuyên nói rất chắc chắn, nhưng mà anh không hối hận chút nào.
Chỉ cần có thể cưới được cô gái nhỏ mình tâm tâm niệm niệm, mọi thứ đều đáng giá.
“Vì sao lại nói như vậy?” Vương Chí Cường đưa canh gà cho anh, cảm thấy khó hiểu hỏi.
“Không vì sao cả.”
Rất rõ ràng, Hoắc Cảnh Xuyên không muốn nhiều lời, cho nên Vương Chí Cường không hỏi nhiều.
Đợi Hoắc Cảnh Xuyên ăn xong, Vương Chí Cường xách theo hộp cơm đi trở về.
Nhoáng cái nhiều ngày trôi qua, cuối cùng Hoắc Cảnh Xuyên cũng xuất viện.
Chuyện đầu tiên khi Hoắc Cảnh Xuyên xuất viện, chính là tìm Lưu Quốc Diệu lấy chìa khóa căn nhà, sau đó gọi Vương Chí Cường tới, hai người dọn dẹp căn nhà nhỏ này.
Còn bàn tủ ghế dựa, Hoắc Cảnh Xuyên sợ mình chuẩn bị Lục Hướng Noãn lại không thích, cho nên tính toán đợi đón Lục Hướng Noãn tới, xem cô thích thứ gì thì mua.
Nhưng mà kết hôn phải dùng đến tam chuyển nhất vang, Hoắc Cảnh Xuyên đổi phiếu với người ta, mua đủ, hiện giờ để trong nhà.
Xe đạp phượng hoàng, đồng hồ nữ nhãn hiệu kim cương, máy may con bướm, radio, tóm lại người khác có cô gái nhỏ của anh cũng phải có.
Ngoài ra Hoắc Cảnh Xuyên còn mua bông và vải dệt màu đỏ, nhờ vợ Vương Chí Cường khâu vá mấy chiếc chăn gối mới.
Còn bình nước ấm, nồi bát gáo chậu, chổi…
Mấy vật nhỏ rải rác này Hoắc Cảnh Xuyên chạy mấy ngày, đều chuẩn bị đầy đủ hết, hiện giờ đều để trong phòng.
Cỏ dại trong sân cũng được anh và Vương Chí Cường dọn sạch sẽ.
Hoắc Cảnh Xuyên biết Lục Hướng Noãn thích sạch sẽ, cho nên lại gọi Hứa Đạt Nhạc và Lưu Học Kim, còn có Vương Chí Cường, bốn người sửa sang lại nhà vệ sinh trong sân.
Đổi thành kiểu như ở sân nhà Lục Hướng Noãn, nước xối là sạch sẽ.
Ngoài ra Hoắc Cảnh Xuyên còn xây một gian phòng tắm rửa trong sân, tìm thợ mộc làm bồn tắm to có thể chứa vừa hai vợ chồng bọn họ.
Hoắc Cảnh Xuyên chuẩn bị đồ thỏa đáng xong, mới xin nghỉ kết hôn với Lưu Quốc Diệu, trong túi là tiền mừng của các đội viên, sau đó ngồi chuyến xe lửa sớm nhất về nhà.
Ngay khi Hoắc Cảnh Xuyên mới ngồi lên xe lửa, Lý Đông Dương ở phòng thường trực chạy tới, tay còn xách túi đồ to, người nhận là Hoắc Cảnh Xuyên.
Kết quả đi tới thì Vương Chí Cường nói Hoắc Cảnh Xuyên xin nghỉ trở về, cuối cùng thất vọng xách đồ trở lại.
Kết quả bị Vương Chí Cường mũi chó ngửi được mùi thơm, ký tên thay Hoắc Cảnh Xuyên, nhận lấy đồ.
Vương Chí Cường đoán là đối tượng của Hoắc Cảnh Xuyên gửi tới, anh ta không thể độc chiếm đồ tốt, cho nên xách theo túi đồ đi tìm Lưu Quốc Diệu.
Cũng may hai người còn có lương tâm, để lại một ít cho Hoắc Cảnh Xuyên ăn, còn lá thư trong túi quần áo, hai người không dám động vào.
Sợ Hoắc Cảnh Xuyên trở về liều mạng với bọn họ.
Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên ngồi trên xe lửa còn chưa biết mình bỏ lỡ thư mà anh vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, bởi vì hiện giờ trong đầu anh đều là cô gái nhỏ.
Ảnh chụp được anh đặt trước ngực được anh lấy ra xem hết lần này tới lần khác, ước gì bây giờ có thể bay tới trước mặt Lục Hướng Noãn.
Từ lần trước Lục Hướng Noãn lén cứu tế đại đội Hồng Kỳ xong, chuyện người ngất trong đội cuối cùng không còn xảy ra.
Mà cô cũng vui vẻ nhàn nhã, bình thường không có việc gì làm thì đến núi sâu hái thảo dược, cô có không gian, cô không sợ.
Khi gặp nguy hiểm gì đó, thì trốn trong không gian, nguy hiểm giải trừ, cô trở ra tiếp tục vơ vét đồ tốt.
Bởi vì đồ ở gần đây, chỉ cần có thể ăn đều bị các đội viên hái ăn, xung quanh không có một chút màu xanh lục.
Trải qua khoảng thời gian Lục Hướng Noãn lên núi mò mẫm, cô cũng tìm được không ít thứ tốt ở trên núi, hà thủ ô, hoàng kỳ…
Nhưng mà nhân sâm thì cô vẫn luôn không gặp được, đi khắp ngọn núi này cũng không tìm được một củ, cho dù là củ có niên đại nhỏ cô cũng không gặp được.
Nếu không phải hai củ nhân sâm của Hoắc Cảnh Xuyên tìm được trong núi, Lục Hướng Noãn thậm chí hoài nghi trên núi này căn bản không có nhân sâm.
Nhưng mà nhắc tới Hoắc Cảnh Xuyên, trong lòng Lục Hướng Noãn rất nhớ anh, không biết người đàn ông kia nhận được thư của cô chưa.
Tách ra đã sắp ba tháng, ngoại trừ sau khi trở về không lâu sau gửi tới lá thư, thời gian còn lại đều biến mất.
“Đồ đàn ông xấu xa.” Lục Hướng Noãn mắng thầm một câu trong lòng, ngay sau đó thu hồi suy nghĩ, mang theo chiến lợi phẩm hôm nay xuống núi về nhà.
Trong sọt còn có một con gà rừng, là cô bắt được trên núi hôm nay.
Con gà rừng kia quá ngốc, va trúng cây ngay trước mặt cô, va ngất mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận