Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 599: Hoắc Cảnh Xuyên ghen

Trong lòng thì mắng chửi đám Vương Hiểu Linh, ngay cả Đàm Phượng Kiều vẫn luôn không nói chuyện đều bị cô ta ghi hận.
Không nghĩ tới cô ta làm nhiều chuyện hoang đường như vậy, trong lòng Đàm Phượng Kiều cũng đã sớm mài sạch chút tình cảm đối với cô ta.
Lý Bình thấy Vương Hiểu Linh trâu bò như vậy, giống y như mẹ cô ấy cãi nhau với người khác, khỏi phải nói bội phục cỡ nào, vẻ mặt si mê ánh mắt sùng bái nhìn cô ấy.
Nhìn đến Vương Hiểu Linh hơi ngượng ngùng, gương mặt đỏ lên xuống giường đất thổi tắt ngọn đèn dầu trên bàn.
Nhưng mà cô ấy cảm thấy cô gái nhỏ này còn khá thú vị.
Bên này Hoắc Cảnh Xuyên chỉ một lát là về nhà, sau đó hối lộ hai anh em Hoắc Kiến Thiết và Hoắc Kiến Quốc đi lên núi gánh củi xuống.
Lần trước khi trở về thăm người thân mấy ngày, khi anh rảnh rỗi thường xuyên xách rìu lên núi.
Anh chặt rất nhiều củi, còn đặc biệt để hết trong một sơn động, vị trí của sơn động kia chỉ có mình anh biết.
Hoắc Cảnh Xuyên sợ cô gái nhỏ vừa tới không biết cách tích trữ củi, mùa đông sẽ bị đông lạnh.
Dù sao mùa đông ở Đông Bắc âm mấy chục độ, rất lạnh, nếu muốn ngủ một giấc an ổn, vậy thì cần rất nhiều củi thiêu giường đất.
Trước khi hai người chưa xác định quan hệ, Hoắc Cảnh Xuyên đã biết tính cách của cô gái nhỏ, sẽ không nhận.
Hiện giờ thì khác.
Thực ra cho dù không xác định quan hệ, Hoắc Cảnh Xuyên chặt nhiều củi như vậy vẫn sẽ tìm cơ hội đưa tới.
Lúc trước là anh bận rộn quên mất vụ này, như vậy là anh không đúng.
Lúc này trời lạnh đương nhiên là Hoắc Kiến Quốc không vui chui ra khỏi chăn, nhưng không chịu nổi được dụ hoặc mà anh cho.
Bởi vì lão tam nhà anh ta nói, nếu anh ta đi, đợi thêm mấy ngày nữa sẽ mời anh ta đến Tiệm Cơm Quốc Doanh trong huyện thành ăn bánh bao nhân thịt heo hành tây.
Bánh bao nhân thịt đấy, Hoắc Kiến Quốc không nhịn được nuốt nước bọt.
Không có biện pháp, trong bụng thiếu quá nhiều thịt, anh ta đã không nhớ rõ lần trước mình ăn bánh bao nhân thịt là khi nào.
“Lão tam, rốt cuộc thanh niên trí thức Lục có ở nhà không, đã sắp đông chết anh rồi.” Hoắc Kiến Quốc dậm chân muốn mình ấm áp hơn chút nữa.
Vừa rồi chạy từng chuyến lên núi xuống núi, dẫm lên tuyết đọng thật dày, giày và ống quần của anh ta đã sớm ướt đẫm.
Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên cau mày vỗ cửa mấy tiếng, không nghe thấy bên trong có người đáp lại.
Theo đạo lý mà nói không có khả năng, chẳng lẽ cô gái nhỏ đã xảy ra chuyện?
Khi Hoắc Cảnh Xuyên đang do dự có nên nhấc chân đá văng cửa ra hay không, Lục Hướng Noãn từ bên kia đi tới.
Khi Lục Hướng Noãn nhìn thấy có mấy người vây quanh cửa nhà mình, cô cho rằng xảy ra chuyện nên chạy chậm tới.
Kết quả đợi cô tới gần nhìn, phát hiện là ba anh em Hoắc Cảnh Xuyên.
Đồng thời còn có củi lửa đầy đất, suýt chút nữa vây kín cửa sân nhà cô.
“Các anh đây là…”
“Thanh niên trí thức Lục, cuối cùng cô cũng trở về, cô lại về muộn thêm chút nữa, tôi sẽ bị đông lạnh thành băng mất.” Lúc này Hoắc Kiến Quốc nhìn thấy Lục Hướng Noãn, giống y như nhìn thấy được cứu tinh.
Cuối cùng cô cũng trở về, anh ta kiếm mấy cái bánh bao nhân thịt đâu dễ dàng gì.
Tuy Hoắc Cảnh Xuyên không mở miệng, nhưng trong đôi mắt tràn ngập lo lắng.
Đương nhiên là Lục Hướng Noãn cũng chú ý tới, vì thế mở miệng giải thích: “Vừa rồi có việc đến khu thanh niên trí thức.”
Lúc này sắc mặt Hoắc Cảnh Xuyên mới tốt hơn chút, nhưng mà không nói gì nữa, bảo Hoắc Kiến Quốc và Hoắc Kiến Thiết xếp củi vào phòng chứa củi.
“Anh lấy đâu ra thế?” Lục Hướng Noãn nhân lúc bọn họ xếp đồ vào phòng chứa củi, lén hỏi Hoắc Cảnh Xuyên.
“Nhặt trên núi.”
Lục Hướng Noãn vừa nghe những lời này, ánh mắt tràn ngập hoài nghi nhìn đôi chân của anh còn chưa khỏi hẳn: “Nói thật.”
“Thật mà, nhưng mà là lúc trước nhặt.”
Lục Hướng Noãn biểu cảm trên mặt anh không giống đang nói dối, tạm thời tin.
Nhưng mà tỏ vẻ vô cùng tán thành hành động này của Hoắc Cảnh Xuyên.
Khi cô xoay người muốn đi giúp hai anh em Hoắc Kiến Thiết khiêng củi vào, Hoắc Cảnh Xuyên dùng tay kéo góc áo của Lục Hướng Noãn.
“Em đến khu thanh niên trí thức làm gì thế?”
“Đưa người về.”
Lục Hướng Noãn vừa mới nói xong, trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên chua xót giống như ăn quả dại trên núi, chua muốn chết, giống y như làm đổ bình dấm.
Tối muộn không ngủ lại đưa người về, chắc chắn là người rất quan trọng đối với cô, nghĩ tới đây trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên càng thêm lên men.
Ngay cả Lục Hướng Noãn ở bên cạnh đều cảm nhận được rõ anh không thích hợp, dùng ánh mắt đánh giá anh từ trên xuống dưới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận