Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 806: Bướng bỉnh

Lục Hướng Noãn vốn muốn giữ mấy bọn họ ở lại ăn cơm, kết quả không có một người ở lại, cuối cùng cô bàn bạc với Hoắc Cảnh Xuyên, tính toán mấy ngày nữa mời bọn họ về nhà ăn cơm.
Xem như cảm ơn bọn họ giúp đỡ mấy ngày nay.
Lục Hướng Noãn nhìn ghế sô pha ngồi hơi cộm trong phòng khách, ngày hôm sau đạp xe đến huyện thành.
Đợi cô từ huyện thành trở về, mang về một túi bông to còn có mấy cuộn vải màu sắc hơi tối màu.
Vải dệt sáng màu trong không gian của cô cũng có, nhưng mà Lục Hướng Noãn suy xét đến vải dệt sáng màu dễ bẩn, ngồi được mấy ngày sô pha sẽ bẩn.
Đến lúc đó giặt thứ này rất tốn sức, hiện giờ chỗ bọn họ ở không có giếng, bình thường nước dùng trong nhà đều là buổi sáng mỗi ngày Hoắc Cảnh Xuyên gánh về.
Đổ đẩy lu nước Hoắc Cảnh Xuyên mới đi huấn luyện, như vậy không mệt được vợ anh.
Bởi vì Lục Hướng Noãn không biết dùng máy may, cho nên cô đặc biệt đến nhà Trình Hiểu Yến một chuyến.
Vương Ái Dân nhìn thấy Lục Hướng Noãn, đương nhiên là đôi mắt sáng rực lên lao về phía cô.
Kết quả còn chưa ôm được dì xinh đẹp cậu bé tâm tâm niệm niệm, đã bị Trình Hiểu Yến bế lên đánh “thật mạnh” vào mông cậu bé một cái:
“Bướng bỉnh.”
Vương Ái Dân vừa định bĩu môi khóc, nhưng đột nhiên nhớ tới mẹ cậu bé nói khi cậu bé khóc trông rất xấu, lập tức thu hồi nước mắt.
Cậu bé sợ dì xinh đẹp không thích đứa bé xấu.
Lục Hướng Noãn trực tiếp biểu lộ ý đồ đến:
“Chị dâu, em tới là muốn thỉnh giáo chị cách dùng máy may, em muốn làm ít đồ nhưng không biết dùng máy may trong nhà, không biết chị có rảnh không?”
“Chị có nhiều thời gian lắm, ở nhà chỉ trông đứa bé và nấu cơm, cả ngày không có việc gì làm, bây giờ đến nhà em chị dạy cho em.”
Thường ngày Trình Hiểu Yến nói rất to, nhưng ở trước mặt Lục Hướng Noãn, cô ấy luôn không tự giác được đè thấp âm lượng, sợ mình nói to sẽ dọa đến cô.
“Vậy làm phiền chị rồi.”
Ngay sau đó Lục Hướng Noãn dẫn theo Trình Hiểu Yến về nhà mình, Vương Ái Dân cũng đi theo.
Đứa nhóc này khỏe mạnh kháu khỉnh, trông còn rất đáng yêu, sau khi Lục Hướng Noãn về nhà thì lấy bánh Quế Hoa mua lần trước ra cho Vương Ái Dân ăn.
Vương Ái Dân không vươn tay, trái lại nhìn về phía Trình Hiểu Yến.
Mãi đến khi Trình Hiểu Yến gật đầu, lúc này Vương Ái Dân mới dám vươn tay, còn không quên cảm ơn Lục Hướng Noãn.
Vương Ái Dân ngồi trên ghế tự mình chơi, Lục Hướng Noãn dẫn theo Trình Hiểu Yến đến phòng bên học dùng máy may.
Cũng may năng lực học tập của cô mạnh, dưới chỉ đạo của Trình Hiểu Yến chỉ một lát là làm xong gối đầu.
Ôm tinh thần không ngừng cố gắng, dưới sự giúp đỡ của Trình Hiểu Yến cô cũng làm xong đệm sô pha.
Kích cỡ của sô pha là Lục Hướng Noãn đo lường trước, cho nên làm cũng nhanh, Lục Hướng Noãn làm xong thì nhét bông vào bên trong.
Vốn dĩ cô muốn nhét bọt biển vào trong, như vậy ngồi lâu cũng không bị xẹp.
Nhưng thời buổi này cô không tìm được, trong không gian có một bộ sô pha để đó không dùng tới, có thể móc bọt biển ra sử dụng.
Nhưng Lục Hướng Noãn sợ Hoắc Cảnh Xuyên hoài nghi, cho nên không làm như vậy.
Lượng lớn bông Lục Hướng Noãn lấy ra vừa vặn đủ dùng, vỏ sô pha vừa mới làm xong nhét bông vào lập tức phồng lên như khí cầu được bơm hơi.
Đặt lên sô pha thì vừa vặn, chẳng qua không mềm như trong tưởng tượng, nhưng cũng may không còn cộm mông.
Yêu cầu của Lục Hướng Noãn không cao, cũng coi như là hài lòng.
Mà Trình Hiểu Yến cũng không nghĩ tới Lục Hướng Noãn sẽ xa xỉ như vậy, bông người khác mua đều không mua nổi lại bị cô làm thành đệm gì đó, nhất thời không nghĩ ra tên thứ đó là gì.
Khóe miệng Trình Hiểu Yến giật giật, nhưng không nói nhiều, nhưng mà ngồi lên đúng là thoải mái.
Em dâu đúng là biết hưởng thụ, đợi sau này lão Vương nhà cô ấy có tiền, cô ấy cũng muốn làm thứ này đặt ở nhà.
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện đã bị Trình Hiểu Yến dập tắt, nguyên nhân là phòng nhà bọn họ nhỏ đến đáng thương, đừng nói là sô pha, cho dù là bàn cho vào cũng chen chúc.
Trừ phi chồng cô ấy thăng chức đổi căn nhà to hơn, nhưng mà nghĩ một lát, có lẽ đời này không có khả năng.
Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên cũng đã trở về, lúc này Trình Hiểu Yến mới biết hiện giờ đã tới giờ ăn cơm, cô ấy không màng Lục Hướng Noãn giữ lại, bế Vương Ái Dân lên chạy nhanh về nhà.
Hoắc Cảnh Xuyên ngồi lên ghế cảm nhận một lát: “Thật thoải mái.”
“Lát nữa lại làm hai cái gối ôm để lên, bình thường rảnh rỗi cũng có thể nằm lên đó ngủ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận