Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 186: Đại đội trưởng, đây là gì thế

“Triệu Hồng Mai, bà nói ít chút đi.” Cứ nói tiếp như vậy, thanh niên trí thức này không khóc cũng sẽ khóc, bà nhìn xem bị bà dọa thành thế nào, đến lúc đó chịu tội vẫn là ông ấy.
Khóc còn khiến đầu ông ấy ong ong.
Khi Triệu Hồng Mai còn chuẩn bị lại nói gì đó, thì nghe được cảnh cáo của đại đội trưởng, cũng câm miệng lại, nhưng trong ánh mắt để lộ không thích thanh niên trí thức này.
Tư tưởng giác ngộ còn không bằng cháu trai ba tuổi của bà ấy, còn xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, còn không bằng sớm thu dọn đồ trở về.
Hoắc Đại Khánh cũng biết hỏi cũng không hỏi được gì, vừa nhìn là biết ngủ nướng không muốn dậy, nhanh chóng bảo Triệu Hồng Mai dẫn đi tìm Vương Tú Lan, giao người cho bà ấy.
Lại kéo dài dài người ta đều tan làm, cô ta lại không làm việc gì.
Kết quả Triệu Hồng Mai còn chưa nói gì, Dương Thiên Chân đã nói không muốn đi cùng bà ấy, cuối cùng bức Hoắc Đại Khánh không có biện pháp, tự mình dẫn cô ta rời đi.
Mà Triệu Hồng Mai cũng đi bận việc của mình, nhưng Dương Thiên Chân đã để lại ấn tượng không tốt trong lòng bà ấy.
Mới đi ra khỏi khu thanh niên trí thức, Hoắc Đại Khánh đã dừng lại, nếu không phải Dương Thiên Chân phản ứng nhanh đã va trúng ông ấy.
“Về phòng thay quần áo, bao mình kín mít vào, nếu không lát nữa cô sẽ không chịu nổi.” Quần áo này nhìn đâu giống đi làm việc.
Giống y như đại tiểu thư nhà địa chủ thời cổ tới đây thị sát, mà ông ấy là nô tài hầu hạ bên cạnh.
Nhưng mà Dương Thiên Chân sống chết không chịu, cuối cùng dưới cường thế của Hoắc Đại Khánh, cô ta không tình nguyện trở về phòng thay đồ, nhưng không tốt hơn chỗ nào.
Vẫn là váy kèm với giày da.
Đi đi về vè như vậy tốn không ít thời gian, Hoắc Đại Khánh lười nói với cô ta tiếp, lát nữa ăn đau khổ mới nhớ lâu được.
“Đại đội trưởng, đây là gì thế?” Dương Thiên Chân chỉ vào cỏ trong ruộng còn cao hơn cô ta.
Từ nhỏ tới lớn cô ta chưa từng thấy mấy thứ này, thấy ở giữa còn có cây kết quả, mũm mĩm, thì cảm thấy thứ này chơi rất vui nên cô ta muốn tiến lên bẻ xuống.
“Dừng tay.” Hoắc Đại Khánh trực tiếp bị dọa đến trên người chảy mồ hôi lạnh, nhưng mà cũng may ông ấy mới gào lên như vậy, Dương Thiên Chân lập tức rút tay về, luống cuống tay chân nhìn ông ấy.
Mụ nội nó, thanh niên trí thức này là đầu đất sao?
Thứ này cũng không biết, ông trời thấy ông ấy quá nhàn nên cố ý phái cô ta tới tra tấn mình sao.
Lúc này thì hay rồi, mấy sợi tóc thưa thớt trên đỉnh đầu ông ấy lại bị ông ấy kéo xuống mấy sợi.
“Cô không biết đây là gì sao?” Ông ấy đã sắp bùng nổ, hiện giờ cô ta làm chuyện ngu ngốc gì, ông ấy cũng không cảm thấy vui vẻ.
Vẻ mặt Dương Thiên Chân nghiêm túc lắc đầu, cô ta thật sự không biết, nếu không vừa mới ra tay đã không hỏi ông ấy.
“Đây là ngô, lương thực mà cô ăn chính là thứ này.”
Dương Thiên Chân vừa nghe nói đây là ngô, đôi mắt trợn to, cô ta thích nhất là ngô mẹ cô ta nấu cho cô ta ăn, nhưng đây là lần đầu tiên thấy nó trông thế nào.
Dù sao cô ta chỉ từng thấy ngô đã bóc hết vỏ còn luộc chín rồi.
Nghĩ tới ngô thơm ngọt kia, khóe miệng Dương Thiên Chân không nhịn được chảy nước dãi:
“Đại đội trưởng, hôm nay chúng ta nấu ngô ăn đi.”
Đôi mắt cô ta sáng lấp lánh nhìn ông ấy, dáng vẻ ngoan ngoãn này khiến người ta không muốn đồng ý cũng phải đồng ý.
Nhưng rất rõ ràng Hoắc Đại Khánh không phải người bình thường, từ trước tới nay ông ấy chú trọng lấy lý thu phục người khác lần đầu tiên mắng chửi, chỉ thiếu chỉ vào mũi cô ta nói cô ta là đồ ngu.
Tên đầu đất trong đội bọn họ còn biết ngô này không thể ăn, phải giữ đến khi chia lương thực, trong đầu cô ta toàn là hồ nhão sao, sao có thể hỏi ra câu hỏi ngu như thế.
Hoắc Đại Khánh vẫn luôn khuyên mình phải bình tĩnh lại, nhưng mà ông ấy căn bản không bình tĩnh nổi, sống nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên ông ấy gặp loại người như thế.
Những người khác đang ở trong ruộng ngô vùi đầu làm việc nghe thấy động tĩnh đều nhìn về phía bên này, trong đó còn có Vương Tú Lan.
Chỉ có Vương Hiểu Linh không để ý chuyện bên ngoài, một lòng chỉ muốn cuốc, từ đầu tới cuối cũng không nâng đầu lên, cần cù chăm chỉ giống y như con trâu già.
Cho dù bị Hoắc Đại Khánh mắng cho một trận, nhưng Dương Thiên Chân vẫn không cảm thấy mình sai, giọng nói yếu ớt nói:
“Ngô này trồng còn không phải là cho người ăn sao, bây giờ chúng ta ăn có khác gì đâu, đều sẽ vào trong bụng…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận