Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 684: Tôi sai, tôi sai rồi

Đồ tể họ Hồ tiến vào thì thấy cảnh này, dọa hồn ông ta sắp bay mất, khi nói chuyện còn kèm theo khóc nức nở:
“Con gái, con đừng dọa cha, cha con nhát gan, con mau đưa kéo cho cha.”
Nếu những lời này bị người khác nghe thấy có lẽ sẽ cười đến rụng răng, nếu lá gan của đồ tể họ Hồ nhỏ mà nói, vậy thì xung quanh không có người lớn gan.
Giết heo cầm dao phay đâm một nhát, máu theo dao nhỏ xuống, mắt cũng không chớp một cái.
“Cha mẹ không cho con gả cho Hoắc Cảnh Xuyên, vậy con sẽ tự tử.”
“Người ta có đối tượng rồi con gái, con đừng thắt cổ trên một cành cây như vậy, ngày nào đó cha sẽ tìm cho con một người đàn ông mạnh hơn cậu ta gấp vạn lần.”
“Nếu là như vậy mà nói con còn sống có ý nghĩa gì, để con đi chết còn hơn.”
Hồ Phù Dung nói xong thì dùng lực đâm kéo vào cổ mình, chỉ trong nháy mắt có máu chảy ra.
Lúc này hai vợ chồng Hồ gia hoảng hốt, Chu Phượng Liên giẫm mạnh chân đồ tể họ Hồ:
“Đều tại ông, ông nói như vậy với con gái làm gì.”
“Tôi sai, tôi sai rồi.” Lúc này đồ tể họ Hồ đâu còn lo lắng so đo chuyện này.
Cuối cùng lại trải qua nhiều lần đảm bảo của đồ tể họ Hồ, nhất định sẽ khiến Hoắc Cảnh Xuyên tới đây xin cưới cô ta, lúc này Hồ Phù Dung mới chịu buông kéo.
Hơn nữa Hồ Phù Dung còn tuyên bố uy hiếp, nếu đồ tể họ Hồ không làm được thì cô ta sẽ tự tử.
Đồ tể họ Hồ không có biện pháp vuốt mấy sợi tóc không còn nhiều trên đầu, sau đó lấy tiền trong phòng ra, đạp xe đến hợp tác xã mua bán.
Mua một đống đồ, còn về nhà cầm 1.5 cân thịt heo, xách theo đồ ông ta chuẩn bị đến đại đội Hồng Kỳ.
Hoắc Cảnh Xuyên bắt được hai con gà rừng ở trên núi, đưa một con tới nhà Lục Hướng Noãn, con dư lại mang về nhà.
Một mình lười ở nhà nấu, vì thế khi tới giờ ăn Vương Quế Anh trực tiếp sai Hoắc Cảnh Xuyên đi gọi Lục Hướng Noãn tới đây ăn cơm.
Còn con gà kia, Vương Quế Anh cũng hầm nó, còn thêm ít miến khoai lang đỏ nhà làm vào.
Ngay cả nấm khô mộc nhĩ hái được trên núi cũng được thêm vào.
Tràn đầy một nồi, đợi nấu xong Vương Quế Anh lại đi nấu thêm bánh bột ngô.
Cơm mới nấu xong, Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên đi tới.
Nhưng mà trong tay Lục Hướng Noãn còn có bánh hạch đào mới mua ở hợp tác xã mua bán.
Vương Quế Anh vừa thấy giả vờ tức giận bảo Lục Hướng Noãn lát nữa mang đi, nhưng mà Lục Hướng Noãn nghe tai này ra tai kia.
Đồ đã mang đến đâu có đạo lý mang đi, huống hồ cô tới Hoắc gia ăn ké nhiều lần, lúc trước đều là tay không mà đến.
Còn tiếp tục như vậy, cô rất ngượng ngùng.
Hai cái đùi gà to trong nồi bị Vương Quế Anh múc hết vào bát Lục Hướng Noãn, còn bảo cô ăn nhiều một chút.
Cơ thể gầy đến mức gió còn có thể thổi bay.
Lục Hướng Noãn không phụ sự mong đợi của mọi người ăn hết thịt trong bát, thậm chí cô còn ợ một cái.
Thật sự là Vương Quế Anh múc quá nhiều cho cô.
Một bát to, còn to hơn cả mặt cô.
Hoắc gia mới ăn cơm xong, đồ tể họ Hồ xách đồ tới cửa.
Đương nhiên là Vương Quế Anh nhận ra đồ tể họ Hồ, vừa thấy ông ta thì sắc mặt không vui, dù sao cũng là người đánh chủ ý với lão tam nhà mình.
Cho nên lập tức muốn đuổi ông ta đi.
Nhưng đồ tể họ Hồ tiến lên không nói những lời khác, chỉ nói chuyện sang năm bắt heo con với Hoắc Đại Khánh.
Chuyện này khiến Vương Quế Anh không có chỗ phát huy, chỉ có thể trừng mắt đứng một bên, trong lòng ước gì ông ta nhanh rời đi.
Trong lúc nói chuyện đồ tể họ Hồ còn không quên nhân cơ hội đánh giá Hoắc Cảnh Xuyên và Lục Hướng Noãn ở một bên.
Không thể không nói, ánh mắt của con gái ông ta đúng là tốt.
Nhưng mà người ngồi bên cạnh là ai?
Ông ta không nghe người ta nói Hoắc gia còn có con gái, ông ta biết hai con dâu của Hoắc gia.
Chẳng lẽ đây là đối tượng mà bà Hoa nói?
Nếu thật sự là như vậy, chuyện của con gái ông ta đúng là khó giải quyết.
Hoắc Đại Khánh thấy sang năm đồ tể họ Hồ muốn chọn mấy con heo giúp bọn họ, khỏi phải nói vui vẻ cỡ nào, liên tục nói cảm ơn.
Quan hệ giữa hai người lập tức kéo gần hơn không ít.
Mà Lục Hướng Noãn thì nhân cơ hội đánh giá người đàn ông này, luôn cảm thấy ông ta dụng tâm kín đáo, hơn nữa ánh mắt thường nhìn về phía mình và Hoắc Cảnh Xuyên.
Mình không quen biết ông ta, vậy thì tới vì Hoắc Cảnh Xuyên rồi.
Quả nhiên đồ tể họ Hồ mở miệng: “Đội trưởng Hoắc, tôi tới đây là muốn cầu xin ông một chuyện.”
“Ông nói đi.” Lúc này Hoắc Đại Khánh cũng kịp phản ứng đây là không có việc thì không đến gõ cửa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận