Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 149: Lục Hướng Noãn ăn rất nhiều

Cho nên đều không để ý tới cô ta.
Lúc này còn chưa tới huyện thành, Hứa Gia Ấn và Vương Chí Văn đã nói chuyện với hai bọn họ khí thế ngất trời.
Mà Lục Hướng Noãn chê bọn họ ầm ĩ, móc ít bông trong không gian ra vo tròn nhét vào lỗ tai.
Xung quanh lập tức yên tĩnh lại.
Đợi tới huyện thành, Lục Hướng Noãn nhảy xuống xe đầu tiên, sau đó hẹn sư phụ Ngưu 3 giờ chiều gặp mặt ở đây rồi rời đi.
Mà Hứa Gia Ấn và Vương Chí Văn nói tạm biệt với hai chị gái kia, sau đó nhanh chóng đuổi theo Lục Hướng Noãn, bởi vì bọn họ trời xa đất lạ, thật sự không quen thuộc.
Hơn nữa Lục Hướng Noãn vừa nhìn là thấy đáng tin hơn hai bọn họ, tuy độc miệng một chút, sắc mặt thối một chút, nhưng mạnh hơn đại tiểu thư Dương Thiên Chân chỉ biết nũng nịu kia nhiều.
Còn Dương Thiên Chân thì đưa cho sư phụ Ngưu mấy viên kẹo sữa thỏ trắng, nhờ ông ấy đánh xe đến Tiệm Cơm Quốc Doanh.
Ngày hôm qua còn có sáng hôm nay cô ta đều không ăn nổi cơm ở khu thanh niên trí thức, đúng là quá khó ăn, cô ta chỉ ngửi thôi cũng muốn nôn, không biết bọn họ ăn kiểu gì.
Nhưng mà cô ta không sợ, cùng lắm thì sau này mỗi ngày ngồi xe đến Tiệm Cơm Quốc Doanh ăn cơm, dù sao khi cô ta xuống nông thôn cha mẹ cô ta cho cô ta rất nhiều tiền.
Số tiền này chính là để cô ta tiêu.
Lục Hướng Noãn dẫn theo hai người đến hợp tác xã mua bán trong huyện, đi dạo một vòng cũng không phát hiện thứ mình cần, vì thế cô mua ít mật ong và hoa quả, bảo người bán hàng lấy năm lạng cho cô.
Cô định để vào không gian, đợi sau này có việc cần người ta giúp đỡ có thể tặng quà.
Lúc ấy tích trữ đống hàng hóa trong không gian đã tiêu phí không ít tinh lực của cô, cho nên cô không định lấy đồ trong không gian ra cho người khác dùng hay ăn.
Mà Hứa Gia Ấn và Vương Chí Văn thấy Lục Hướng Noãn mua hai thứ này thì không nói chuyện, dù sao con gái thích ăn quà vặt là chuyện bình thường.
Cho nên đợi Lục Hướng Noãn mua xong, hai người không lãng phí thời gian, Vương Chí Văn bỏ tiền, Hứa Gia Ấn bỏ phiếu, hai người kết phường mua một cái chậu tráng men.
Nhà bọn họ đều không giàu có, cho nên có thể tiết kiệm thì đương nhiên phải tiết kiệm, đây là chuyện bọn họ đã bàn bạc với nhau trước khi ngủ tối qua.
Lục Hướng Noãn chê bọn họ lề mề, mua đồ còn chọn tới chọn lui, vì thế tìm chỗ không có ai ngồi xuống, đợi hai bọn họ.
Ngay khi Lục Hướng Noãn sắp tiêu sạch nhẫn nại, hai người mới xách một đống đồ đi tới.
Lục Hướng Noãn nhìn bọn họ tới thì không nói chuyện, đứng dậy đi ra ngoài.
Đợi ra khỏi hợp tác xã mua bán, Lục Hướng Noãn mới dừng lại, nhìn hai bọn họ.
Mà Hứa Gia Ấn và Vương Chí Văn bị Lục Hướng Noãn nhìn chằm chằm như thế, ngoại trừ mặt hơi đỏ ửng ra thì lòng bàn tay còn có chút đổ mồ hôi, đều đứng thẳng lưng giống như tiếp nhận lãnh đạo kiểm duyệt hiện trường.
“Bây giờ tôi phải đến nhà chú tôi, lát nữa chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ khi mới xuống xe ấy.”
“Cô còn có chú ư?” Hứa Gia Ấn kinh ngạc hỏi.
“Ừm.”
“Vậy được rồi, cô mau đi đi, lát nữa gặp.” Vương Chí Văn giữ chặt Hứa Gia Ấn còn muốn nói nữa, dịu dàng nho nhã nói.
Lục Hướng Noãn không nói chuyện, xách theo túi đồ trong tay cô rời đi.
“Sao vừa rồi anh không cho tôi nói chuyện?” Đợi Lục Hướng Noãn đi xa, lúc này Hứa Gia Ấn mới mở miệng.
“Người ta có chú ở nơi này không phải rất bình thường sao, nếu không nhà người ta sẽ yên tâm để một cô gái chạy tới nơi xa như vậy à?”
Thực ra Vương Chí Văn nhìn ra được trên mặt Lục Hướng Noãn có chút không kiên nhẫn, sợ Hứa Gia Ấn không cẩn thận nói gì đó chọc cô không vui, lát nữa lại bị cô nói cho.
Dù sao hình ảnh cô mắng chửi Dương Thiên Chân, vẫn còn hiện rõ trước mắt anh ta.
“Anh nói cũng đúng.” Hứa Gia Ấn nghe anh ta nói như vậy, cũng nghĩ thông.
Đi dạo trong huyện một vòng hai người hơi đói bụng, trực tiếp tìm người qua đường hỏi đường, đến Tiệm Cơm Quốc Doanh ăn bữa cơm.
Kết quả mới đi vào cửa thì thấy người bọn họ không muốn thấy nhất, muốn chạy cũng không có biện pháp chạy, cuối cùng chỉ có thể căng da đầu đi vào, mỗi người gọi một bát mì tìm bàn trống ngồi xuống.
Mà Dương Thiên Chân đang ăn mì cũng thấy được hai bọn họ, sau khi không thấy được Lục Hướng Noãn thì lập tức bưng bát mì mới ăn được một ít, tung tăng chạy tới.
Lục Hướng Noãn tìm một chỗ không có ai, trực tiếp vào không gian.
Ôi trời ơi, cô sắp chết đói, vừa rồi thật sự là cố chống đỡ một hơi.
Cô nhanh chóng cầm miếng socola ăn lót dạ trước, sau đó ăn nửa con vịt quay, một bát lẩu cay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận