Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 501: Giày bông

“Lão già này.” Vương Quốc An nhìn cửa sân đóng kín, đột nhiên cười to, sau đó lắc đầu đạp xe, chấp nhận số mệnh đi làm.
Nhưng mà khi đến xưởng chế biến thịt, Vương Quốc An lại dừng lại, ông ấy dựng xe cẩn thận một bên.
Đợi ông ấy ra khỏi xưởng chế biến thịt, trong tay ông ấy có một miếng thịt to cỡ bàn tay.
Còn là miếng nhiều thịt mỡ, cắn một miếng là đầy mỡ, người nào nhìn cũng khen hai câu thịt ngon, chuyện này ít nhiều gì cũng là hôm nay vận may của ông ấy tốt.
Mà Lưu Thúy thì nắm lấy tay Lục Hướng Noãn, ở trong phòng nói chuyện, nhiệt tình giống y như sói xám nhìn thấy cô bé quàng khăn đỏ.
Nhiệt tình hơi quá mức như vậy, trong lòng Lục Hướng Noãn thực sự hơi sợ.
Khi Lục Hướng Noãn có chút không chịu nổi muốn mở miệng nói chuyện, chỉ thấy Lưu Thúy đột nhiên vỗ đầu, dáng vẻ như bất chợt nhớ tới chuyện gì đó nói:
“Xem trí nhớ của mẹ kìa, vừa rồi còn lải nhải bảo con thử giày mẹ làm cho con hai ngày trước, kết quả chỉ trong nháy mắt đã quên. Đều tại cha nuôi con, khiến mẹ tức giận, đợi lát nữa ông ấy trở về mẹ sẽ tính sổ với ông ấy.”
Lưu Thúy nói xong thì đứng dậy rời đi, lập tức tiến vào phòng ngủ tìm đồ.
Mà Lục Hướng Noãn nhận được giải thoát thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Tìm được rồi.” Trí nhớ của Lưu Thúy thường xuyên lúc nhớ lúc không, đôi giày bà ấy mới làm hai ngày trước bị bà ấy bỏ tận bên trong tủ, kết quả lục tung mới tìm được nó ra.
Đúng là phí nhiều sức lực của bà ấy.
Lưu Thúy cầm giày trong tay, quay đầu đi tìm Lục Hướng Noãn: “Hướng Noãn, đi vào xem có vừa chân không.”
“Mẹ nuôi, không cần đâu ạ.” Đối với ý tốt của người khác, Lục Hướng Noãn mở miệng từ chối theo bản năng.
Lưu Thúy vừa nghe cô nói như vậy thì tức giận, giả vờ không vui nói: “Hướng Noãn, đây là muốn xa lạ với mẹ nuôi phải không, mẹ nuôi làm giày cho con mà con cũng không nhận.”
Lục Hướng Noãn nhanh chóng mở miệng giải thích: “Con không có ý đó, con vẫn còn giày để đi mà.”
“Con nhìn giày trên chân con xem đã hỏng đến mức độ nào, còn đi làm gì.” Lưu Thúy nói xong thì khom lưng muốn cởi giày ra cho Lục Hướng Noãn, nhưng bị Lục Hướng Noãn lanh tay lẹ mắt phát hiện, rút chân về.
“Mẹ nuôi, để con tự mình đi ạ.” Lục Hướng Noãn nhìn đôi giày hơi rách nát trên chân mình, ngượng ngùng nói.
Sớm biết sẽ như vậy hôm nay cô nói gì cũng phải thay giày mới đến.
“Được.” Cô đã nói như vậy, Lưu Thúy còn có gì không vui, bà ấy cười đưa giày qua, tự mình nhìn Lục Hướng Noãn đi giày.
Không nghĩ tới giày này rất vừa chân, Lục Hướng Noãn nhìn đôi giày bông trên chân mình, trong lúc nhất thời tràn ngập cảm xúc.
Dường như hai đời cộng lại, đây là lần đầu tiên cô đi giày thủ công như vậy, Lục Hướng Noãn cảm thấy đi nó vào ít nhất mùa đông không cần lo lắng chân sẽ lạnh.
“Đi như vậy rất vừa vặn.” Lưu Thúy vô cùng hài lòng tay nghề của mình, cảm thấy quần màu xanh đen cô mặc trên người đột nhiên hơi chướng mắt.
Nếu đổi thành váy liền áo thời thượng nhất gần đây thì thật tuyệt, chẳng qua phiếu bà ấy tích cóp trong khoảng thời gian này đều dùng hết, hiện giờ trong tay đã không còn.
Nhưng mà bà ấy cũng không sợ, dù sao thời gian vẫn còn dài, Lưu Thúy tính toán khi đến lúc gần tết có thể tích cóp phiếu vải, làm cho cô và cho Tiểu Uyển một cái hay không, coi như là quà tết bà ấy tặng bọn họ.
Bên kia Vương Hiểu Linh càng nghĩ càng cảm thấy lời Lục Hướng Noãn nói có lý, vì thế cô ấy dứt khoát từ bỏ con đường bên chợ đen.
Đừng để đến lúc đó không bán được đồ, còn bị bắt vào tù, vậy thì mất nhiều hơn được.
Hơn nữa Lục Hướng Noãn còn rất thân thiết với đám cán bộ kia, có gió thổi cỏ lay gì, cô chắc chắn sẽ biết rõ ràng, nghe cô chuẩn không có sai.
Vương Hiểu Linh có 200% tin tưởng Lục Hướng Noãn sẽ không hại cô ấy.
Cho nên dọc theo đường đi hỏi thăm một lát, rất nhanh đã đến được đại viện của công nhân viên chức, nhưng mà khi sắp tới nơi này cô ấy đã làm tốt yểm hộ cho mình.
Không thể không nói Vương Hiểu Linh không tham gia quân ngũ đúng là hơi đáng tiếc, dáng vẻ ngụy trang của cô ấy hiện giờ ngay cả Lục Hướng Noãn cũng không nhận ra nổi, cô ấy có rất nhiều đất dụng võ trong bộ đội.
Vương Hiểu Linh khiêng túi to trên vai, sau đó tìm kiếm mục tiêu của cô ấy trong đám người, còn chưa tới hai giây cô ấy đã phát hiện ra một người.
Chỉ thấy cô ấy nhanh chóng tiến lên ngăn người phụ nữ kia lại, vẻ mặt nóng vội tìm hiểu từ chỗ cô ấy:
“Chuyện đó, tôi muốn hỏi một chút nhà Cát Nhị Ngưu ở đâu, tôi là em họ bà con xa của anh ấy, mẹ tôi nhờ tôi mang chút đồ tới đây thăm anh ấy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận