Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 495: Đều dùng tới sao

Ăn uống no đủ nghỉ ngơi tốt lúc này cô mới xách theo hộp thuốc nhỏ đi ra ngoài.
Trên đường đi Lục Hướng Noãn gặp người muốn chào hỏi cô ấy, nhưng mà nhìn cô ấy có vẻ sợ hãi cô, tay giơ lên lại buông xuống, cuối cùng như không nhìn thấy người, vèo một cái không thấy bóng dáng.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn nhìn thấy bọn họ như vậy cũng không đau lòng, thực ra cô ước gì người trong đội đừng tới tìm cô, như vậy cô càng thêm tự tại nhẹ nhàng.
Khi cô còn chưa kịp nghĩ nhiều, Lục Hướng Noãn đã tới cửa nhà Hoắc Đại Khánh.
Phúc Ni ngồi ở cửa nói chuyện phiếm với bà Quách nhìn thấy Lục Hướng Noãn lại tới nhà cô ta, nghĩ tới lần trước khi cô trở về xách nhiều thứ tốt nhà cô ta như vậy.
Lúc trước nếu không xách đi mà nói, vậy thì bọn họ chia nhà không phải là chia thêm được thứ tốt sao, nghĩ như vậy cô ta không nhịn được trừng mắt với cô.
Tuy rằng lướt qua nhưng bị Lục Hướng Noãn bắt được, Lục Hướng Noãn cũng là người không sợ, trực tiếp đáp trả lại cô ta, trừng Phúc Ni trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Cuối cùng cô ta nói với bà Quách một câu, sau đó kẹp chặt đuôi xám xịt chạy không thấy bóng dáng.
Phải biết rằng ở trong nhà này, cô ta sợ nhất là cha mẹ chồng, còn có em chồng không thích nói chuyện một hai năm không thấy ở nhà mấy lần của cô ta.
Hiện giờ ánh mắt của thanh niên trí thức chết tiệt này giống y đúc em chồng, nhìn thôi đã khiến người ta sợ hãi, cũng không biết đời trước cô ta tạo nghiệt gì mà gặp phải những người này, quả thực là tổn thọ mà, Phúc Ni nghĩ thầm.
Bà Quách thấy Phúc Ni giống y như con chuột chạy mất không thấy bóng dáng, để lại bà ta ở đây một mình, trong lòng cũng mắng cô ta nhiều lần.
Nghĩ tới chuyện bà Vương, bà Quách biết mình không tránh được, chỉ thấy bà ta run rẩy chào hỏi Lục Hướng Noãn:
“Thanh niên trí thức Lục… Đi… Đi đâu thế…”
“Đến Hoắc gia khám bệnh.”
“Vậy cô khám đi… Nhà tôi còn có việc… Tôi đi trước… Sau này có rảnh lại nói.” Bà Vương nói xong thì chạy không thấy bóng dáng như phía sau có hồng thủy mãnh thú đuổi theo.
Lục Hướng Noãn nhìn một màn trước mắt, khóe miệng co giật, nhưng mà cô nhanh chóng ném ý nghĩ lung tung rối loạn ra sau đầu.
Bởi vì Vương Quế Anh bận rộn làm đế giày trong phòng nghe thấy tiếng kêu ồn ào của vợ lão nhị nhà bà ấy, vừa nghe là Lục Hướng Noãn tới thì bà ấy ném miếng độn giày trong tay sang một bên, ra cửa nghênh đón.
Mà Vương Quế Anh ra ngoài thì thấy cô đang sững sờ, cho nên chạy nhanh tới nhắc nhở:
“Thanh niên trí thức Lục, nhanh vào nhà đi, đứng ngây ngốc ở cửa làm gì?”
Lục Hướng Noãn lập tức thu hồi suy nghĩ đi theo Vương Quế Anh vào phòng, Hoắc Cảnh Xuyên nằm trên giường đất nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, lòng bàn tay ứa mồ hôi.
Mãi đến khi cô đi tới cũng không giảm bớt căng thẳng.
Lục Hướng Noãn nhìn vẻ mặt anh tốt hơn hai ngày trước một chút, thì biết mấy đơn thuốc mình kê có tác dụng, lúc này cũng an tâm hơn không ít.
Nhưng cô vẫn bảo Hoắc Cảnh Xuyên vươn tay ra bắt mạch cho anh, mạch tượng cũng hơi trầm ổn có lực.
Tuy đôi mắt của Hoắc Cảnh Xuyên nhìn chăm chú phía trước, nhưng anh không có lúc nào không chú ý tới mỗi lời nói hành động của Lục Hướng Noãn, ngay cả hơi nhíu mày cũng có thể khiến anh lo lắng không ít.
“Thanh niên trí thức Lục, thế nào?” Vương Quế Anh hỏi.
Lục Hướng Noãn rút tay về, sau đó mở miệng nói:
“Không có chuyện gì ạ, thím, kế tiếp mỗi ngày cháu sẽ tới châm cứu cho anh ấy đúng hạn là được. Còn có thuốc cháu đưa cho thím lúc trước, anh ấy cũng phải uống đúng hạn.”
Vương Quế Anh nghe Lục Hướng Noãn nói như thế, trái tim vẫn luôn thấp thỏm dần an tâm hơn, ngay sau đó nhanh chóng cảm ơn cô.
Nhờ phúc của Vương Quế Anh, hiện giờ Lục Hướng Noãn đã hình thành miễn dịch với hai chữ cảm ơn này, ngồi im nghe bà ấy nói.
Cuối cùng vẫn là Hoắc Cảnh Xuyên nhìn ra được Lục Hướng Noãn không được tự nhiên, ho nhẹ mấy tiếng.
Vương Quế Anh cho rằng anh không thoải mái lắm, nhanh chóng im miệng, đến quan tâm anh.

Hoắc Cảnh Xuyên nâng cánh tay lên, nói anh không sao.
Mà Lục Hướng Noãn cũng nhìn ra được anh là cố ý giải vây cho mình, quyết định lát nữa khi châm cứu, cô sẽ ra tay nhẹ một chút.
Lục Hướng Noãn lấy kim châm cứu trong hộp thuốc ra, từng cây kim tỏa ra ánh sáng sắc bén.
Chỉ nhìn cây kim này, chân Vương Quế Anh đã mềm nhũn, giọng nói hơi run run:
“Thanh niên trí thức Lục, mấy kim châm cứu này… Đều dùng tới sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận