Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 217: Chia lương thực

“Lau khô miệng đi.” Nương theo ánh trăng mỏng manh, Lục Hướng Noãn thị lực cực tốt thấy được khóe miệng Vương Hiểu Linh có nước bọt trong suốt.
“A… Ừm ừm…” Vương Hiểu Linh xấu hổ vội vàng lau sạch sẽ miệng mình, còn không quên hỏi Lục Hướng Noãn vấn đề vừa rồi.
“Đại đội trưởng đã mua được lương thực, bảo mọi người đi nhận lương thực.”
“Lương thực.” Vừa nghe thấy hai chữ này, Vương Hiểu Linh lập tức không còn buồn ngủ nữa, tinh thần phấn chấn rời khỏi giường đất, cẩn thận mặc quần áo vào sợ quấy rầy mấy đứa bé, sau đó rời đi với Lục Hướng Noãn.
Còn Hứa Gia Ấn bị thương, hai bọn họ ném anh ta ra sau đầu theo thói quen.
Khi hai bọn họ tới, đám Hoắc Đại Khánh đang ở trong phòng bận rộn chia lương thực, vì thế bọn họ nhanh chóng đi tới giúp đỡ.
Lục Hướng Noãn xắn tay áo lên, dùng hết sức lực bú sữa cũng không khiêng lương thực lên được, nghẹn đến mặt đỏ bừng.
Vương Hiểu Linh thì mạnh hơn cô một chút, cũng chỉ có thể hơi nâng lên, còn không kiên trì được hai giây đã không được.
Trái lại đám Hoắc Đại Khánh thì nhẹ nhàng nâng lương thực lên.
“Thanh niên trí thức Lục, cô và thanh niên trí thức Vương cứ vào nhà là được, chuyện này để chúng tôi làm.” Hoắc Kiến Thiết hàm hậu nói.
Dù sao một túi lương thực hơn 50 cân, đám thanh niên trí thức từ thành phố tới không nâng lên được cũng rất bình thường.
Mà Lục Hướng Noãn và Vương Hiểu Linh tự biết thực lực của bản thân không được, cũng không gây thêm phiền phức cho bọn họ, hai người đỏ mặt vào nhà.
Lục Hướng Noãn là vừa rồi bị nghẹn đỏ, mà Vương Hiểu Linh là đỏ bừng, xấu hổ cô ấy không có chút sức lực như vậy.
Khoảng nửa tiếng trôi qua, các đội viên dìu già dắt trẻ tới.
Trong lúc nhất thời trong phòng ồn ào huyên náo, đứng xung quanh lương thực ríu rít thảo luận.
Mà Võ Thắng Lợi cũng xem náo nhiệt tiến lên sờ một lát.
Hoắc Đại Khánh thấy người đến gần đông dủ, lại bắt đầu gõ chuông.
Có thể là có kinh nghiệm lần trước, lần này các đội viên thành thật hơn nhiều, trong phòng lập tức yên tĩnh tới mức kim rơi xuống đều có thể nghe thấy, tất cả không dám thở mạnh nhìn Hoắc Đại Khánh trên đài.
Hoắc Đại Khánh thấy hoàn toàn yên tĩnh mới bắt đầu nói:
“Đội chúng ta phản ứng nhanh, nhân lúc chợ đen chưa tăng giá lương thực nên mua được lương thực.
Nhưng mà lần này tôi tự chủ trương mua hết bột mì cao lương, đừng có nói là khó ăn, sống sót mới là chuyện quan trọng trước mắt. Vừa rồi trên đường trở về tôi thấy được toàn bộ hoa màu đều nghiêng hết, đều ngâm trong nước, hậu quả không cần tôi nhiều lời nữa, mọi người có thể đoán được.”
Trong phòng lập tức trầm trọng hơn, cả đám nghẹn ngào nói: “Chúng tôi nghe đại đội trưởng.”
Lại trấn an một lát mọi người mới ổn định hơn.
Hoắc Đại Khánh cũng không chậm trễ thời gian, rèn sắt khi còn nóng tiếp tục nói:
“Bột mì cao lương ở chợ đen tăng một hào rưỡi – nửa cân, không cần phiếu, cho nên mọi người xếp hàng dựa theo giấy tờ lúc trước phát.”
Các đội viên nghe thấy giá này không kinh ngạc, bởi vì bọn họ tin đại đội trưởng sẽ không lừa bọn họ, vì thế vội vàng xếp hàng.
Lúc trước Lục Hướng Noãn không bỏ tiền, cho nên Lục Hướng Noãn không tham dự chuyện chia lương thực, nói một câu với Vương Hiểu Linh xong cô đi trở về.
Mà Vương Hiểu Linh thì vội vàng tính với mấy thanh niên trí thức khác, xem bọn họ có thể nhận được bao nhiêu lương thực.
Trần Vân Phong vẫn luôn giỏi tính toán chưa tới 1 phút đã tính ra bọn họ góp được tổng cộng 25 tệ, có thể nhận được 83 cân lương thực.
83 cân lương thực, trừ đi Lục Hướng Noãn, cho dù chia ra đến tay bọn họ cũng chỉ khoảng 10 cân, còn xa mới đủ ăn.
Hiện giờ bọn họ đặt hết hi vọng lên đồ ăn bị đè dưới căn nhà, hi vọng không có gì ngoài ý muốn.
Hoắc Đại Khánh ở trên đài gọi tên, Vương Chí Thành và kế toán cầm bàn tính kiếm cơm của mình, ở một bên tính xem mỗi nhà có thể nhận được bao nhiêu lương thực.
Quách Cẩu Tử và hai anh em Hoắc Kiến Thiết phụ trách ở bên cạnh cân lương thực.
“Vương Nhị Cẩu, 15 tệ, 50 cân lương thực.”
“Có.” Vương Nhị Cẩu nghe thấy tên mình đầu tiên, nhanh chóng xoa tay đi tới cõng lương thực.
“Tam Ma Tử, 5 tệ, 16.5 cân lương thực.”

Hoắc Đại Khánh gọi tên cả đám, mãi đến khi phát hết lương thực mới thôi.
Đồng thời còn ngàn dặn dò vạn dặn dò mọi người đừng nói chuyện trong đội mua lương thực ra ngoài, nếu không mọi người sẽ cùng gặp xui xẻo.
Không cần ông ấy nói, các đội viên khác đều biết rõ ràng, bọn họ lại không phải kẻ ngốc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận