Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 268: Mặt cháu làm sao vậy

Tuy Lục Hướng Noãn dốt đặc cán mai đối với việc nhà nông, nhưng mà dù sao lúc trước cô cũng đề phòng chu đáo cóp không ít tư liệu nông nghiệp.
Vốn dĩ muốn sau khi thế giới tận thế kết thúc, vòng một mảnh đất trải qua cuộc sống điền viên nhàn nhã làm ruộng trồng đồ ăn, không nghĩ thật sự tiện nghi cho cô hiện giờ.
Thứ như khoai tây không quý giá như hạt thóc, đến lúc đó cô lên núi tìm mảnh đất, dựa theo phương pháp trong sách bắt đầu trồng, nếu thành công đến lúc đó mở rộng sản xuất.
Nếu thất bại, vậy thì nói sau.
Nhưng mà trong quá trình bồi dưỡng khoai tây này, Lục Hướng Noãn không buông tha bất cứ cơ hội nào, khiến mình thoát khỏi tình cảnh lúng túng hiện giờ.
Ví dụ như dùng tri thức y học của mình, nhưng hiện giờ cô còn chưa tìm được trường hợp cần mình ra mặt, cộng thêm tuy cô từng học khoa khác, nhưng am hiểu nhất vẫn là khoa phụ sản.
Chuyện này hơi khó làm.

Hoắc Kiến Thiết cõng cha anh ta, Hoắc Kiến Quốc thì theo bên cạnh đỡ, khi khám bệnh xong ra khỏi bệnh viện, vừa vặn gặp được Vương Diệu Tổ ở cửa.
“Vương Diệu Tổ, anh không đi làm việc tới đây làm gì?” Vẻ mặt Hoắc Kiến Thiết buồn bực hỏi.
“Cha tôi bảo tôi đưa thanh niên trí thức Vương tới khám bệnh.” Thấy là anh em tốt của mình, vẻ mặt Vương Diệu Tổ vui sướng giải thích với bọn họ.
“Khám bệnh, khu thanh niên trí thức có ai bị bệnh?” Lúc này đổi thành Hoắc Đại Khánh sau lưng Hoắc Kiến Thiết nói, cho dù sinh bệnh ông ấy cũng không quên trách nhiệm.
“Vương Ngọc Hương, thanh niên trí thức Vương.” Thấy đại đội trưởng hỏi anh ta, anh ta nhanh chóng đáp.
“Cô ấy bị làm sao?” Ở trong ấn tượng của Hoắc Đại Khánh, Vương Ngọc Hương là thanh niên trí thức chăm chỉ chịu khói, nghe nói cô ta bị bệnh thì lập tức để bụng.
“Cháu không biết bị làm sao, trên mặt như bị thứ gì đó làm bỏng, dù sao chính là trên mặt có bọng nước, nhìn thôi đã thấy đau.” Vương Diệu Tổ có chút tiếc hận nói.
Thanh niên trí thức này còn trẻ như vậy, ngàn vạn lần đừng bị hủy dung, nếu không sau này khó làm mai.
Hoắc Đại Khánh nghe thấy thế lông mày nhíu lại, bảo Hoắc Kiến Thiết đưa ông ấy lên xe bò, ông ấy bò vào, đợi ở đây cùng với Vương Diệu Tổ.
Nhưng mà nằm bò như vậy eo hơi đau, nhưng ông ấy không dám nhích người, vừa rồi khi lão tam tính tiền ông ấy đã nhìn xem tiêu mất bao nhiêu.
Chỉ có mấy túi thuốc dán, còn có mấy viên giảm đau đã tiêu mất 8 tệ, sớm biết thế cho dù nói gì ông ấy cũng không chịu đến bệnh viện, cứ nằm bò ở nhà không làm gì, đợi nó tự khỏi.
Hoắc Cảnh Xuyên nóng lòng nhìn thấy Lục Hướng Noãn cũng không đợi cùng bọn họ, trái lại quay đầu đến cục công an mượn Vương Giải Phóng xe đạp, sau đó vội vàng đạp xe về nhà.
Vương Ngọc Hương ra khỏi bệnh viện vẫn luôn khóc lóc, bởi vì bác sĩ nói không cẩn thận sẽ để lại sẹo.
Bọng nước trên mặt cũng bị bác sĩ dùng kim phá ra, thuận tiện bôi thuốc, nhưng trên mặt quấn một tầng băng gạc, đề phòng nhiễm trùng.
Cũng may tháng 9 Đông Bắc không nóng như vậy, nếu không bị bao kỹ như thế miệng vết thương chắc chắn sẽ mưng mủ nhiễm trùng.
Cho nên khi Vương Ngọc Hương đi tới trước mặt Vương Diệu Tổ, Vương Diệu Tổ thật sự không nhận ra, mãi đến khi cô ta mở miệng nói chuyện, lúc này Vương Diệu Tổ mới nhận ra cô ta.
“Thanh niên trí thức… Vương… Cô đừng khóc…” Vương Diệu Tổ không sợ trời không sợ đất chỉ sợ phụ nữ khóc, vừa khóc trái tim anh ta sẽ hoảng hốt không biết nên làm gì bây giờ.
Kết quả anh ta không nói câu nào còn đỡ, vừa nói như vậy Vương Ngọc Hương khóc càng ác hơn, nước mắt làm ướt băng gạc trên mặt cô ta, miệng vết thương bị chọc thủng ra vốn đã rất đau, lúc này càng đau hơn.
Vương Diệu Tổ không có biện pháp, nhanh chóng tìm đại đội trưởng cách anh ta không xa nhờ giúp đỡ.
Hoắc Đại Khánh nghe thấy thế, nhanh chóng bảo con trai đánh xe bò qua.
Sau khi tới nơi Hoắc Đại Khánh cũng trợn tròn mắt, buổi sáng còn êm đẹp sao bây giờ lại giống y như quỷ thế này, nhưng mà ông ấy không kịp nghĩ nhiều, việc cấp bách hiện giờ là nhanh chóng dỗ cô ta.
Nếu không người qua đường lui tới không biết còn tưởng là mấy bọn họ là mấy tên khốn nạn bắt nạt phụ nữ, đến lúc đó bắt bọn họ tới công xã vậy thì toi.
Cuối cùng dưới khuyên bảo nhiều lần của Hoắc Đại Khánh, Vương Ngọc Hương mới gian nan nín khóc, nhưng mà bả vai vẫn hơi giật giật.
“Mặt cháu làm sao vậy?” Thấy cô ta nín khóc, Hoắc Đại Khánh mới nhịn đau hỏi cô ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận