Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 245: Mắc tiểu

“Đột nhiên không muốn đi nữa, đợi tan làm rồi nói sau.” Lục Hướng Noãn tạm thời thay đổi chủ ý, bảo cô đi tiểu trước mặt công chúng, không khác gì cởi quần áo trước mặt mọi người.
Cô thật sự không làm được, cô cảm thấy mình còn có thể nhịn thêm một lát.
“Sao lại không muốn, không phải vừa rồi còn nói muốn đi vệ sinh ư? Thím trông giúp cháu, đảm bảo không để cháu bị đàn ông nhìn thấy.” Vương Tú Lan thấy cô ngượng ngùng như vậy, lập tức khuyên nhủ.
Dù sao là người luôn có lúc mắc tiểu, cộng thêm người trong đội bọn họ đều làm như thế, đi tiểu vào ruộng ngô lại không phải là chuyện lớn gì, còn có thể thêm dinh dưỡng cho hoa màu.
Hơn nữa còn có người không biết xấu hổ không nhịn được cô đơn lăn lộn trong ruộng ngô ấy, lúc trước trong đội bọn họ luôn có chuyện như vậy.
“Thím, làm việc đi ạ.” Lục Hướng Noãn đã không muốn phí miệng lưỡi vào chuyện đi tiểu, nhanh chóng nói sang chuyện khác.
“Mọi người đang nói gì thế?” Vương Hiểu Linh cầm quốc đi tới.
“Thanh niên trí thức Lục muốn đi vệ sinh.”
“Vậy nhanh trở về đi, đừng nhịn không lại tiểu ra quần mất.” Chỗ bọn họ ở cách nơi này một khoảng, Vương Hiểu Linh tốt bụng nhắc nhở.
Cô ấy cho rằng xảy ra chuyện gì cơ, dọa cô ấy chạy nhanh tới đây, vừa nghe thấy chuyện này thì trên mặt hiện lên chút lúng túng.
“Chuyện này đâu cần phải trở về, cứ đi ở đây là được.”
“Ở đây ư?” Vương Hiểu Linh dùng ngón tay chỉ, cho rằng mình nghe lầm, lại hỏi thêm lần nữa.
“Đúng vậy.”
Lúc này đổi thành Vương Hiểu Linh hỗn độn trong gió, chẳng trách Lục Hướng Noãn không muốn đi tiểu, nếu đổi thành cô ấy, cô ấy cũng không vứt bỏ được sĩ diện ngồi xổm đi tiểu.
Xem ra sau này đi làm việc, vẫn nên uống ít nước thì hơn.
Đề tài này không phải chuyện sáng rọi gì, Lục Hướng Noãn thật sự không muốn dây dưa tiếp chuyện này, cho nên nhanh chóng nói làm việc tiếp, công điểm thì không nói, lập tức hấp dẫn ánh mắt Vương Tú Lan.
Bà ấy không khuyên cô đi tiểu nữa, khiêng cuốc đi làm việc.
Dưới chờ đợi của Lục Hướng Noãn cuối cùng cũng tới thời gian tan làm, vừa nghe thấy tiếng kẻng vang lên, Lục Hướng Noãn lập tức khiêng cuốc chạy không thấy bóng dáng.
“Thanh niên trí thức Lục còn nói không vội, cháu xem đã nhịn tiểu đến khó chịu, chân chạy đúng là nhanh.” Vương Tú Lan chỉ Lục Hướng Noãn chạy không thấy bóng dáng phía trước, trêu chọc nói.
“Có lẽ là đói bụng.” Vương Hiểu Linh vội vàng nói thay cô.
Còn Dương Thiên Chân thì cúi thấp đầu không nói chuyện, hiện giờ trên tay cô ta đều là bọng nước máu chảy đầm đìa, cô ta đau tới mức phát khóc.
Nhưng đại đội trưởng nói nếu cô ta còn dám lười biếng, thì đưa cô ta tới nông trường cải tạo.
Không biết hiện giờ cha mẹ cô ta thế nào, Dương Thiên Chân nghĩ thầm trong lòng.
Lục Hướng Noãn chạy nhanh giống như bị chó đuổi, về đến nhà khóa cửa lại, sau đó ném cuốc trên tay nhanh chân tiến vào nhà vệ sinh.
Giải quyết xong vấn đề sinh lý cá nhân, Lục Hướng Noãn ra khỏi nhà vệ sinh lập tức cảm thấy thế giới trở nên tốt đẹp hơn.
Trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên biết thanh niên trí thức kia ghét mình, cho nên vì tránh có tác dụng ngược lại, cả sáng anh nhịn xuống xúc động trong lòng, không chạy tới gặp cô.
Đợi bọn họ tan làm không thấy bóng dáng, anh mới dám khiêng cuốc đi làm cỏ hai luống phân cho Lục Hướng Noãn.
Nhìn thấy cả tháng thanh niên trí thức này đã cuốc được khá nhiều, trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên có hảo cảm không nói nên lời, nhưng anh không nói hai lời vùi đầu vào làm việc.
Anh phải làm giúp cô được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu trước khi đám thanh niên trí thức đi làm buổi chiều.
Lục Hướng Noãn đến phòng bếp nấu một bát mì đơn giản, sau đó còn nấu trứng ốp lết cho mình, thả mấy cây cải dầu trong không gian vào, thuận tiện thêm hai giọt dầu mè.
Như vậy một bát mì nóng hổi tươi mới ra lò, Lục Hướng Noãn còn đặc biệt lấy một lọ tương nấm hương vị cay trong không gian ra dùng để trộn mì, hương vị rất tuyệt.
Đây là nhãn hiệu tương trộn mì ngon nhất mà cô từng ăn trên đời, thơm mà không ngấy.
Một bát vào bụng, cô đã ăn bảy tám phần no, sau đó cô ăn thêm cherry, mới bưng bát đến phòng bếp thu dọn đống hỗn độn trong phòng bếp.
Muốn Lục Hướng Noãn nói cô ghét nhất chuyện gì, vậy nhất định là rửa bát đũa, cô ghét bát đũa đầy dầu mỡ.
Lục Hướng Noãn xử lý xong mọi việc, thì về phòng ngủ nướng một giấc.
Vì sợ mình ngủ quên, cô còn đặc biệt đặt đồng hồ báo thức, chỉ sợ đi làm muộn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận