Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 621: Khăn quàng cổ đỏ

“Chị, chị đang nhìn gì thế?” Trương Yến là đồng nghiệp với người bán hàng Tiểu Lý đi tới trêu ghẹo nói.
“Vừa rồi có người đàn ông, đến quầy chúng ta mua chiếc khăn vẫn luôn không bán được ở quầy chúng ta.”
“Thật hay giả thế?” Trương Yến kích động, giọng nói hơi to hấp dẫn người xung quanh đến hợp tác xã mua đồ đều nhìn bên bọn họ.
Biết mình làm sai Trương Yến nhanh chóng kéo người bán hàng Tiểu Lý sang một bên, nhỏ giọng hỏi:
“Thật sự bán được ạ?”
“Chị có thể lừa em sao, em không gặp người đàn ông vừa rồi đâu, ngay cả giá cũng không thèm hỏi, tiến lên là bảo chị đóng gói cho, rất hào phóng.
25 tệ đấy, một tháng lương của chị chỉ có 30 tệ, đúng là mệnh khác công nhân, không biết người phụ nữ nào có phúc khí có được người đàn ông như vậy.
Trọng điểm trông còn đẹp trai, vừa nhìn là biết có sức lực.”
Trương Yến vừa nghe cô ta nói như vậy tâm tư lung lay, Trương Yến lớn tuổi như thế còn chưa kết hôn, còn không phải vì đợi người đàn ông như thế sao?
Chỉ cần có tiền, đối xử tốt với mình, chuyện gì cũng được hết, trọng điểm là người đàn ông kia trông còn đẹp trai.
Trương Yến cảm thấy người này là ông trời chuẩn bị cho mình, có đối tượng cũng không sao, kết hôn cũng không quan trọng, cô ta không tin người đàn ông kia có thể chịu đựng được dụ hoặc theo đuổi.
Trên đời này không có chân tường nào không cạy được, đặc biệt là Trương Yến còn vô cùng tin tưởng diện mạo của mình, cô ta không tin người đàn ông kia không cúi đầu dưới váy mình.
Trương Yến nghĩ thông suốt lập tức thân thiện kéo cánh tay của người bán hàng Tiểu Lý:
“Chị, lần sau người đàn ông kia tới đây mua đồ, chị gọi em tới gặp nhé.”
Ở hợp tác xã mua bán nhiều năm như vậy, người bán hàng Tiểu Lý không phải ở không, cô ta vừa nghe thấy thế thì biết trong lòng Trương Yến đánh chủ ý gì.
Đơn giản là coi trọng người đàn ông kia.
Lúc trước mình tốt bụng giới thiệu cho cô ta nhiều người như vậy, cô ta ánh mắt cao không nhìn trúng, người bán hàng Tiểu Lý còn hơi tức giận.
Càng khỏi phải nói hình như người đàn ông kia còn có đối tượng, nếu không có đối tượng, thì chính là đã kết hôn, nếu không bỏ 25 tệ mua khăn quàng cổ đỏ làm gì.
Sao trong lòng không có chút đạo đức nào như vậy.
Nhưng mà tốt xấu gì sau này mình còn làm đồng nghiệp với cô ta, trước mắt người bán hàng Tiểu Lý không muốn ầm ĩ quá lớn đối với cô ta:
“Được, lần sau chị gặp người đàn ông kia, chắc chắn sẽ gọi em tới xem.”
“Cảm ơn chị, cha em nói hôm nay Tiệm Cơm Quốc Doanh của bọn họ có bánh bao nhân thịt heo hành tây, em bảo cha em để lại cho em hai cái, đợi buổi chiều tới đây đi làm, em sẽ mang cho chị một cái nếm thử.”
Nghĩ tới mùi thơm của bánh bao thịt, người bán hàng Tiểu Lý đã lâu không được ăn không nhịn được nuốt nước bọt, nhưng miệng vẫn nghĩ một đằng nói một nẻo:
“Sao có thể không biết xấu hổ như vậy, em bảo cha em để lại cho em đi…”
“Cho em làm gì, hiện giờ hai ta có quan hệ gì mà phân chị em. Ngày đầu tiên em đến hợp tác xã mua bán, em đã cảm thấy con người chị đặc biệt tốt…”
“Vậy được rồi, nếu em đã nói như vậy, vậy chị không nói gì nữa. Em yên tâm đi, chị chắc chắn sẽ lưu ý cho em.”
“Vậy em cảm ơn chị, đợi sau này chuyện này thành, em sẽ mời chị đến Tiệm Cơm Quốc Doanh ăn một bữa.”
Trong tình huống Hoắc Cảnh Xuyên còn chưa biết, anh đã bị người ta nhớ thương.
Nhưng mà lúc này trong đầu trong tim anh đều là cô gái nhỏ của anh.
Hoắc Cảnh Xuyên rời khỏi hợp tác xã mua bán lại rẽ đến Tiệm Cơm Quốc Doanh.
Lúc này vừa vặn bị anh đuổi kịp mua được bánh bao nhân thịt heo nóng hổi mới ra lò, nhìn trắng trẻo mập mạp khiến người ta thích.
Vì thế Hoắc Cảnh Xuyên móc phiếu gạo trong túi ra mua mười cái bánh bao, sợ trên đường về nó nguội, Hoắc Cảnh Xuyên cất bánh bao vào trong lồng ngực che lại.
Đợi khi anh về tới đại đội Hồng Kỳ, bánh bao trong lòng vẫn còn nóng hổi.
Hoắc Cảnh Xuyên để lại trong nhà bốn cái bánh bao xong, thì đến nhà Lục Hướng Noãn.
Trời tối các đội viên đều ở nhà ngủ, cho nên khi Hoắc Cảnh Xuyên đi trên đường đến nhà Lục Hướng Noãn, đều không gặp một người.
Hoắc Cảnh Xuyên vừa đến cổng lớn còn chưa gõ cửa, Phú Quý ở bên trong như biết anh tới, vẫn luôn kêu gâu gâu không ngừng, còn chạy vào trong phòng cắn ống quần của Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn thấy động tác của con chó này, thì biết người đàn ông kia trở về, vì thế cô quấn chặt người mình sau đó đi ra ngoài mở cửa.
“Noãn Noãn.” Hoắc Cảnh Xuyên nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận