Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 404: Hoắc Đại Khánh kiêu ngạo

Ngày hẹn đã tới, Hoắc Đại Khánh dậy từ sớm, cơm cũng không rảnh ăn, cho hai cái bánh bột ngô vào túi ngồi xe bò đến công xã.
Vừa đi vừa ăn, có khả năng là ăn quá gấp suýt nữa khiến mình sặc chết.
Vẻ mặt nghĩ mà sợ ông ấy cứ tới công xã như thế.
Kết quả mới tiến vào trong công xã, thì phát hiện ở cửa phòng bí thư có nhiều người vây quanh.
Hoắc Đại Khánh cũng nhanh chóng chen đi vào, kết quả phát hiện mọi người đều đang nhìn thứ không biết gì đó.
Ông ấy càng nhìn càng quen thuộc, nhất thời không nghĩ ra từng thấy ở đâu.
Đột nhiên ông ấy dùng sức vỗ mạnh đầu một cái, nhìn thứ này, dáng vẻ đã nhớ ra.
Đây không phải là thứ trong bức vẽ của thanh niên trí thức Lục sao, mình đúng là lớn tuổi, càng sống càng thụt lùi.
Mọi người bị cái đánh vang dội này làm cho kinh hãi, nhìn về phía Hoắc Đại Khánh theo bản năng.
Nhưng mà hiện giờ Hoắc Đại Khánh đâu rảnh quan tâm ánh mắt của người khác, bởi vì trong mắt ông ấy đều là máy tách hạt trước mắt.
Khi ông ấy thật sự không nhịn được muốn vươn tay sờ, thì bị Hồ Diệu Sơn nóng lòng muốn biểu hiện bên cạnh Lý Kiến Bình ngăn lại.
Hồ Diệu Sơn nói: “Thứ này không thể sờ, sờ hỏng bán ông đi cũng không bồi thường nổi.”
Hoắc Đại Khánh vừa nghe ông ta nói như vậy thì sốt ruột, tên này, thường ngày vẫn luôn đối phó với mình thì thôi, kết quả bây giờ lại tới khiến mình ngột ngạt.
Cho nên ông ấy cũng không khách sáo trực tiếp nói lại:
“Sao, thứ này làm bằng vàng à, hay làm bằng bạc, ngay cả sờ cũng không sờ được, sờ soạng có thể hỏng được sao?”
Sau khi nói xong ông ấy kiêu ngạo ngẩng đầu, để lại cho ông ấy cái cằm đầy râu.
Hừ.
“Ông… Ông đúng là không nói đạo lý, tôi không nói chuyện với ông, tôi nói với bí thư.” Hồ Diệu Sơn biết mình không cãi lại được ông ấy, cho nên trực tiếp nhờ Lý Kiến Bình, bí thư Lý giúp đỡ.
Để ông ấy đòi lại công bằng cho mình.
Nhưng mà Lý Kiến Bình là người rất công bằng, không nghiêng không lệch nói:
“Diệu Sơn, lần này là ông không đúng rồi, mau xin lỗi Đại Khánh đi.”
Hồ Diệu Sơn nghe Lý Kiến Bình nói như vậy, ánh mắt sửng sốt, rõ ràng là không thể tin được nói:
“… Bí thư… Ông muốn tôi… Xin lỗi… Ông ta ư? Ông… Chắc chắn chứ…”
“Ừm.” Lý Kiến Bình gật đầu.
Mấy người khác vây xem ở đây cũng đôi mắt sáng rực nhìn Hoắc Đại Khánh và Hồ Diệu Sơn, người nào cũng không tiến lên nói giúp một câu.
Không phải có câu nói rất đúng sao, thần tiên đánh nhau tiểu quỷ gặp tai ương, hai lão già này mỗi lần gặp nhau đều phải cấu véo một trận, khiến mọi người đã tập mãi thành thói quen.
Hồ Diệu Sơn nghe ông ấy nói như vậy thì tức giận, gương mặt cứng đờ, cúi đầu giả thâm trầm.
Ông ta còn lâu mới xin lỗi với tên này, tuyệt đối không, nhưng giây tiếp theo ông ta liên tục bị vả mặt.
Lý Kiến Bình thấy cấp dưới không nghe lời, vừa rồi ông ấy còn có chút ý cười, lúc này trực tiếp nghiêm mặt nói:
“Nhanh lên, tôi không nói lại cùng một câu lần hai.”
Hồ Diệu Sơn thấy bí thư nổi bão, cho nên nắm chặt tay, vô cùng không tình nguyện xin lỗi Hoắc Đại Khánh.
Thấy ông ta cúi đầu nhận sai, Hoắc Đại Khánh điều chỉnh lại dáng vẻ vừa rồi, khoe khoang dưới chứng kiến của mọi người lựa chọn tha thứ cho ông ta.
Mà Hồ Diệu Sơn nhìn Hoắc Đại Khánh khoe khoang như vậy, ý nghĩ âm u trong lòng như măng mọc sau mưa nhanh chóng lan tràn.
Thấy ông ta xin lỗi, sắc mặt của Lý Kiến Bình mới tốt hơn chút, chỉ thấy ông ấy mở miệng nói với mọi người:
“Máy móc này là máy tách hạt ngô do thanh niên trí thức trong đội của Hoắc Đại Khánh người ta nghĩ ra.”
Hoắc Đại Khánh được điểm tên ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt mày hớn hở tiếp nhận ánh mắt mọi người nhìn về phía mình.
Sớm biết thế khi mới tới, ông ấy đã dẫn theo thanh niên trí thức Lục nghiên cứu ra máy móc này tới.
Đây là công lao của người ta.
Mà Hồ Diệu Sơn nghe ông ấy nói như vậy, gương mặt lập tức đen lại, im lặng không nói đi tới phía sau mọi người, sợ lát nữa Hoắc Đại Khánh điên lên lại tìm ông ta gây phiền phức.
Rất rõ ràng, ông ta đã quên chuyện vừa rồi là ông ta khơi mào trước.
“Hoắc Đại Khánh, ông nói xem sao ông lại may mắn như vậy.” Cùng là thanh niên trí thức xuống nông thôn, thanh niên trí thức người ta còn có thể nghĩ ra biện pháp này.
Mà thanh niên trí thức trong đội bọn họ chỉ biết kêu cha gọi mẹ than mệt.
Quả thực chính là càng nghĩ càng giận, đây đâu phải là xuống nông thôn làm việc, rõ ràng là tới làm tổ tông.

Bạn cần đăng nhập để bình luận