Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 281: Khó ăn thì đừng ăn

Bởi vì cô rất lười, hơn nữa chính là có một số người không xứng để cô nấu cơm cho ăn, lúc này tiện nghi cho Vương Hiểu Linh.
Vương Hiểu Linh mới đẩy bát mì ra thì nghe thấy những lời này của Lục Hướng Noãn, lập tức cầm bát trở về, sau đó cầm lấy đũa ăn từng miếng.
Nước mắt to như hạt đậu lập tức chảy ra.
“Khó ăn thì đừng ăn.” Lục Hướng Noãn nhìn biểu cảm của cô ấy, cho rằng mình đã lâu không nấu cơm tay nghề thụt lùi, muốn tiến lên đoạt lấy bát mì.
Cô không muốn đang êm đẹp người lại bị cô đầu độc chết.
Kết quả lại bị Vương Hiểu Linh lanh tay lẹ mắt bảo vệ trong lòng: “Ăn ngon… Ăn ngon…”
Là bát mì ngon nhất đời này cô ấy từng ăn, cho dù là sơn trân hải vị cô ấy cũng không đổi, bởi vì chưa từng có người vì cô ấy mà đặc biệt nấu bát mì, Lục Hướng Noãn là người đầu tiên.
Mà bát mì này, Vương Hiểu Linh cũng nhớ rất lâu rất lâu, lâu đến cuối sinh mệnh của cô ấy.
Thế cho nên trong tương lai, cho dù là lúc nào, Vương Hiểu Linh đều vô cùng kiên định đứng về phía Lục Hướng Noãn.
“Muốn ăn cơm thì ăn hẳn hoi, khóc sướt mướt người không biết còn tưởng là tôi ngược đãi cô.” Không phải tay nghề của mình thì tốt, Lục Hướng Noãn nghĩ thầm trong lòng.
Vương Hiểu Linh nghe cô nói như vậy, nhanh chóng dùng tay áo lau khô nước mắt.
Trùng hợp chính là, quần áo trên người cô ấy là quần áo của Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn nhìn thấy thì trợn to mắt, cưỡng ép quay đầu sang một bên, cố gắng mắt không thấy tim không phiền.
Vương Hiểu Linh ăn hết mì xong, thậm chí nước canh cũng không buông tha, chui hết vào bụng cô ấy.
Xoa cái bụng phát trướng, trên gương mặt mặt ủ mày ê của Vương Hiểu Linh mới hơi xuất hiện ý cười, vô cùng chân thành nói cảm ơn với Lục Hướng Noãn.
Kết quả lại bị Lục Hướng Noãn khó hiểu phong tình sai bảo cô ấy đến phòng bếp, rửa sạch sẽ bát mì còn có nồi ở bếp.
Vương Hiểu Linh cũng không từ chối, thất tha thất thểu đi giày vào, bưng bát đi ra ngoài.
Mà ánh mắt Lục Hướng Noãn rời khỏi người cô ấy.
Thoạt nhìn có thể ăn có thể uống, có lẽ sẽ không lại đi đòi tự tử nữa, nếu không thì có lỗi với tối muộn cô không ngủ được lăn lộn với cô ấy.
Một lát sau Vương Hiểu Linh thu dọn đồ từ phòng bếp trở về, nhìn thấy Lục Hướng Noãn nằm trên giường đất ngủ gật, cô ấy nhỏ giọng nói:
“Không còn sớm nữa, tôi đi về trước.”
Cô ấy sợ đám người ở khu thanh niên trí thức không nhìn thấy cô ấy, lại đi tìm cô ấy.
“Tôi nói với bọn họ, cô uống say ngủ ở nhà tôi.” Lục Hướng Noãn mở mắt nhìn cô ấy.
“… Ồ…” Vương Hiểu Linh nghe cô nói như vậy, thì giật mình và nghi ngờ.
“Chẳng lẽ cô muốn người khác biết được chuyện xảy ra tối nay ư?” Lục Hướng Noãn hỏi ngược lại.
Vương Hiểu Linh nghĩ tới chuyện xảy ra lúc tối, thì điên cuồng lắc đầu, đó là sỉ nhục của cô ấy.
Là chuyện cô ấy không muốn nói với người khác nhất, nếu bị người ta biết được, cô ấy sợ mình sẽ không chịu nổi người khác chỉ chỉ trỏ trỏ mà tự tử.
“Như vậy được rồi, tóm lại nuốt chuyện tối hôm nay vào bụng, không được nói với bất cứ ai. Cô chỉ cần nhớ kỹ một chuyện, đó chính là tối hôm nay cô uống rượu ở nhà tôi, uống say xong thì nằm xuống ngủ mất. Cô chưa từng gặp Tam Ma Tử, chuyện của Tam Ma Tử không liên quan tới cô.”
Lục Hướng Noãn nói rõ hết mọi chuyện, còn có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu thì phải dựa vào bản lĩnh của cô ấy.
Cô chỉ có thể giúp cô ấy được tới đây, nếu cô ấy là người có đầu óc, vậy thì sẽ làm theo lời cô nói.
Vương Hiểu Linh gật đầu.
Lục Hướng Noãn thấy cô ấy nghe lọt trong lòng, lúc này mới bảo cô ấy nhanh lên giường đất ngủ.
Cho dù cô uống một cốc cà phê, lúc này trong lòng vô cùng phấn khởi, nhưng vì buổi sáng có thể tỉnh dậy làm việc, Lục Hướng Noãn không thể không cưỡng ép mình đi ngủ.
Mà Vương Hiểu Linh tắt ngọn đèn dầu, sau đó rón ra rón rén bò lên giường đất nằm xuống sát bên Lục Hướng Noãn, nương theo ánh trăng chiếu từ ngoài cửa sổ vào, Vương Hiểu Linh nằm im không nhúc nhích nhìn Lục Hướng Noãn.
Trái tim đập rất nhanh, trong đầu đều là hình ảnh Lục Hướng Noãn dẫn cô ấy đi tìm Tam Ma Tử.
“Mau ngủ đi.” Lục Hướng Noãn nói ba chữ.
Biết mình bị tóm được Vương Hiểu Linh nhanh chóng nhắm mắt vào, sau đó còn im lặng nhích lại gần Lục Hướng Noãn hơn.
Bởi vì như vậy mới khiến cô ấy cảm thấy an lòng.
Lục Hướng Noãn không thích ngủ chung với người khác, cho nên cả đêm cô ngủ không ngon lắm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận