Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 522: Gián tiếp hôn môi

Mà Hoắc Cảnh Xuyên đối diện cô thì lo lắng muốn chết, nhanh chóng cầm lấy cốc nước, cố gắng chống đỡ cảm giác không khỏe trong lòng đưa qua.
Lục Hướng Noãn khó chịu đến mức đại não trống rỗng không hề nghĩ ngợi nhận lấy, uống hết sạch cốc nước lúc này cô mới ổn định lại.
“Hướng Noãn, con làm mẹ sợ muốn chết.” Lưu Thúy nghĩ lại mà sợ vỗ ngực nói.
“Sau này ăn gì cũng không thể gấp như vậy, ăn từ từ thôi.”
Lục Hướng Noãn nghe lời gật đầu, tóm lại là có thái độ bọn họ nói gì thì là thế đó.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên thở phào nhẹ nhõm nhìn chằm chằm cốc trong tay Lục Hướng Noãn, ánh mắt sâu thẳm đến mức khiến người ta sợ hãi.
Vừa rồi mình quá sốt ruột, đưa nhầm cốc của mình cho cô.
Nhưng mà cái cốc kia anh đã dùng rồi.
Như vậy có tính là hôn môi gián tiếp hay không?
Hoắc Cảnh Xuyên nghĩ tới đây máu toàn thân sôi trào lợi hại, muốn xoa Lục Hướng Noãn tiến vào trong xương cốt mình.
Nhưng mà khi đôi mắt của anh nhìn thấy hai chân mình, trong đầu lập tức không còn tâm tư rối loạn nữa, chỉ còn tiếng thở dài mình anh nghe được.
Có thể là ánh mắt của Hoắc Cảnh Xuyên quá trắng trợn, muốn người ta xem nhẹ cũng không xem nhẹ được.
Khi Lục Hướng Noãn ngẩng đầu nhìn về phía anh, phát hiện anh cũng đang nhìn cô.
Lục Hướng Noãn nhìn theo tầm mắt của anh, mãi đến khi cô thấy cái cốc trong tay mình gương mặt đỏ bừng lên.
Giống y như mông khỉ, thiêu đốt trái tim cô đập nhanh mãnh liệt, đập thình thịch rất to.
Còn người bên cạnh nói gì, cô hoàn toàn không nghe thấy được.
Nếu cô nhớ không nhầm mà nói, tên khốn nạn đối diện đã từng dùng cốc này rồi.
Vậy cô…
Lục Hướng Noãn dùng tay vuốt môi mình theo bản năng…
Hoắc Cảnh Xuyên vốn dĩ đã bình tĩnh lại, nhưng khi thấy động tác của Lục Hướng Noãn thì trái tim như có muôn vàn con ngựa hoang thoát cương đang rong ruổi, không ngừng nhảy lên.
Nhưng mà Hoắc Cảnh Xuyên cố nén xúc động trong lòng, quay đầu sang một bên không nhìn cô.
Anh sợ, sợ mình sẽ không nhịn được.

“Hướng Noãn, con sao thế? Sinh bệnh sao? Sao mặt lại đỏ như vậy?” Lưu Thúy ngồi gần Lục Hướng Noãn phát hiện ra khác thường, quan tâm dò hỏi.
Bà ấy vừa nói như vậy, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía Lục Hướng Noãn.
“Hướng Noãn? Cơ thể không thoải mái sao? Bây giờ cha đưa con đến bệnh viện khám, có bệnh thì nhất định phải chữa trị.” Vương Quốc An là nô lệ của con gái không ngồi yên được, trực tiếp đứng dậy muốn đẩy xe đi.
Lục Hướng Noãn vừa thấy mọi người hiểu lầm càng lúc càng lớn, nhưng mà ngượng ngùng nói ra sự thật, chỉ có thể bịa ra một cái cớ:
“Có lẽ là vừa mới nấu cơm nên mệt, con không sao đâu ạ, một lát sẽ tốt hơn, mọi người đừng lo cho con. Nhanh ăn cơm đi ạ, đợi đồ ăn nguội sẽ ăn không ngon.”
Mà Hoắc Cảnh Xuyên là người khởi xưởng thì ngồi một bên vô tội sờ mũi.
Tuy trong lòng không hài lòng cách nói này của Lục Hướng Noãn, nhưng hiện giờ anh lấy thân phận gì, lập trường gì?
Không có gì cả.
Đám Lưu Thúy thấy Lục Hướng Noãn không giống nói đùa, cho nên tin lời cô.
Nhưng mà cho dù như vậy Vương Quốc An cũng không quên dặn dò cô, cơ thể không thoải mái chỗ nào thì nhất định phải nói với ông ấy.
Thời buổi này con người đều sợ bị bệnh, chỉ là bệnh vặt cũng có khả năng sẽ mất mạng.
Đơn vị của bọn họ có người chỉ phát sốt, không chịu đi khám bác sĩ cũng không uống thuốc, vì tiết kiệm chút tiền kết quả không cần sốt cao mà mất.
Trên bàn cơm, mấy người vừa nói vừa cười ăn đồ ăn Lục Hướng Noãn nấu, chưa tới một tiếng đã ăn hết đồ ăn trên bàn.
Cũng may lúc ấy Lục Hướng Noãn suy xét người nhiều, làm đồ ăn cũng rất nhiều, nếu không để người ta đói bụng sẽ thành trò cười.
Ngay cả chai rượu Hoắc Đại Khánh mang tới cũng uống hết sạch, Hoắc Cảnh Xuyên bởi vì bị thương cho nên Lục Hướng Noãn đặc biệt dặn dò không cho uống rượu.
Hoắc Cảnh Xuyên vô cùng vui vẻ chuyện Lục Hướng Noãn quản mình, không uống một giọt rượu nào.
Mà Hoắc Đại Khánh, Hoắc Kiến Thiết cùng với hai cha con Vương Quốc An thì uống đến gương mặt đỏ bừng, cả người tản ra mùi rượu.
Trong bọn họ Vương Dược Phú là có tửu lượng kém nhất, vừa định đứng dậy kết quả say rượu nằm sấp xuống, dựa vào bàn ngủ say.
Còn chưa ngủ được hai giây, đã ầm ĩ khóc lóc muốn tìm vợ anh ta Lý Tiểu Uyển.
Không thấy được người thì anh ta che mặt khóc, nằm trên đất vừa la lối khóc lóc vừa lăn lộn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận