Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 405: Mỹ mãn

Trong lòng Hoắc Đại Khánh cảm thấy mỹ mãn nói:
“Vận may tốt, không có biện pháp, thanh niên trí thức trong đội tôi người sau càng giỏi hơn người trước.”
Ngoại trừ thanh niên trí thức Dương Thiên Chân kia.
Nhưng mà hiện giờ không phải chuyện lớn gì, tiễn tổ tông kia đi xong, Hoắc Đại Khánh cảm thấy mình có thể sống lâu thêm tám năm mười năm cũng không phải vấn đề.
Mọi người không muốn nhìn dáng vẻ khoe khoang của ông ấy, trực tiếp rời mắt nhìn về phía Lý Kiến Bình.
Vương Tư Thông dẫn đầu hỏi: “Bí thư, thư này dùng thế nào?”
Dù sao cũng là thứ hiếm lạ, mọi người chưa từng thấy bao giờ, cho nên không hiểu gì.
Mà Lý Kiến Bình nhìn cả đám bọn họ gấp không đợi nổi như vậy, thì nhanh chóng bảo cấp dưới đi lấy mấy bắp ngô tới sử dụng cho bọn họ xem.
Chỉ thấy để ngô vào cái lỗ phía trên, tay cầm tay nắm, sau đó bắt đầu quay nó.
Chưa tới một phút, bắp ngô này đã tách hết hạt.
Những người khác đều nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ khó mà tin, thứ này quá nhanh rồi, còn nhanh hơn bọn họ dùng tay.
Cả đám lấy lại tinh thần lập tức tranh nhau cướp thử, kết quả bị Hoắc Đại Khánh gần quan được ban lộc giành trước.
Sau khi thử nghiệm xong, bọn họ tổng kết ra máy tách hạt ngô này nếu dùng nó thời gian dài, không lâu sau cánh tay cũng sẽ nhức mỏi.
Nhưng cho dù như vậy, cũng đỡ phải dùng sức hơn dùng hai tay tách hạt ngô.
Cho nên mọi người tranh nhau cướp thứ này mang về đội dùng, cả đám không ai phục ai.
Hoắc Đại Khánh nhìn vẻ mặt “vô liêm sỉ” của mấy bọn họ, gương mặt đỏ bừng lên, gương mặt đỏ bừng nói với Lý Kiến Bình:
“Bí thư, đây là máy trong đội chúng tôi nghĩ ra, nên đưa cho chúng tôi dùng trước.”
“Cho chúng tôi dùng trước, trong đội chúng tôi nhiều hoa màu.” Đại đội Đông Phong bên cạnh đại đội Hồng Kỳ giành trước mở miệng, tranh đoạt quyền sử dụng với Hoắc Đại Khánh.
Hoắc Đại Khánh cũng không chịu nhận thua, thanh niên trí thức Lục người ta là vì suy nghĩ cho trong đội bọn họ, mới nghĩ ra biện pháp tốt như vậy, cũng không thể tiện nghi cho người ngoài.
Chỉ thấy ông ấy mở miệng nói:
“Cho ông cái rắm, tôi không dễ bị lừa như bí thư đâu, lương thực trong đội các ông nhiều hơn chúng tôi ư, sao có khả năng?
Lần trước mưa to, trong đội các ông không cứu lại hoa màu, khiến tất cả cây ngô đều ngâm mình trong nước, bây giờ ông còn có mặt mũi nói.”
Chỉ cần là chuyện liên quan tới ích lợi trong đội, cái miệng của Hoắc Đại Khánh sẽ y như súng máy, những lời nào cũng dám nói ra, không chút lo lắng vấn đề sẽ đắc tội người ta.
Không có lý cũng thành người có lý.
“Hoắc Đại Khánh, ông…” Triệu Kim Bình đại đội trưởng của đại đội Đông Phong dùng tay chỉ Hoắc Đại Khánh, run rẩy mãi mà không thể nói ra một câu.
Bởi vì những lời Hoắc Đại Khánh nói là thật, đại đội bọn họ có tiếng là lười ở gần đây, có thể ngồi tuyệt đối không đứng, chỉ cần các đội viên không đói bụng chết là được.
Cả đám làm việc đều không tích cực, nhưng thật ra ở nhà nằm trên giường đất ngủ nướng thì vô cùng tích cực, cũng chính vì như thế trong đội bọn họ chỉ có 10-20 mẫu đất hoa màu sống lại.
10-20 mẫu đất này còn là ông ta không nhìn nổi, dẫn theo cả gia đình bọn họ xuống đất cứu giúp.
Hiện giờ ngô chín, ông ấy ép buộc đội viên mới đưa được ngô từ trong ruộng ra, kết quả đợi đến lúc tách hạt ngô.
Cả đám kéo dài công việc, sợ làm nhiều một chút tay sẽ nổi đầy bọng nước.
Ông ta mắng, cũng đánh, nhưng đều không có tác dụng gì, cho nên Triệu Kim Bình nhìn thấy máy tách hạt ngô, tâm tư mới sinh động lên.
Kết quả ai biết tên quê mùa Hoắc Đại Khánh trực tiếp vạch trần chuyện của đại đội bọn họ trước mặt bí thư.
Chuyện này khiến trong lòng ông ta vô cùng thấp thỏm, quả nhiên, Lý Kiến Bình bảo ông ta lát nữa đi muộn một chút, ông ấy tìm ông ta nói chuyện.
Đến lúc này Triệu Kim Bình xem như tắt lửa, không dám lại đoạt với các đại đội trưởng khác.
Mà Lý Kiến Bình thì cao giọng nói:
“Mọi người không cần ầm ĩ, im lặng một lát. Mọi người hãy nghe tôi nói, thứ này là thứ tốt, hiện giờ mọi người cũng thấy rồi đấy.
Tôi muốn mở rộng thứ này đến khắp nơi cả nước, tạo phúc cho dân chúng khác.
Thứ này cứ để đây trước, làm hàng mẫu, lát nữa tôi tìm người lại đi làm mấy cái, tranh thủ mỗi đại đội phía dưới sẽ có một cái, mọi người xem thế nào?”
Bí thư đã nói như vậy, người phía dưới đâu dám nói chữ không.
Càng khỏi phải nói bí thư khoác lác, nói mỗi đội đều có một cái, như vậy khiến bọn họ càng thêm ủng hộ cách làm của ông ấy.
Nhưng mà Hoắc Đại Khánh không vui, chỉ thấy ông ấy đứng ra nói:
“Bí thư, đây là máy do thanh niên trí thức của đội bọn tôi nghĩ ra, nếu ông muốn làm như vậy, phải hỏi xem thanh niên trí thức người ta có đồng ý hay không trước đã.
Nếu người ta không đồng ý, ông không thể làm như vậy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận