Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 837: Em cứ chiều cậu ấy đi

Nếu anh ta không cho nghỉ, hôm nay vợ anh ta dám để anh ta ngủ dưới đất.
Hoắc Cảnh Xuyên nhận được đáp án mình muốn xong, nói cảm ơn với Hồ Ái Hương rồi lập tức về nhà.
Lưu Quốc Diệu nói: “Em cứ chiều cậu ấy đi.”
Hồ Ái Hương vừa nghe thấy những lời này thì không vui, dông dài trước mặt Lưu Quốc Diệu:
“Cảnh Xuyên người ta là vì trong nhà có chuyện mới xin nghỉ, cái gì mà chiều cậu ấy, khi anh còn trẻ không phải cũng như thế ư? Khi em đến tháng, anh còn muốn xin nghỉ ở nhà với em ấy chứ…”
Lưu Quốc Diệu nghe thấy thế, gương mặt già đỏ lên: “Sao có thể giống nhau được…”
Hồ Ái Hương trừng mắt với anh ta:
“Sao không giống nhau, anh hơn Cảnh Xuyên một cánh tay, hay là một cái chân, chỉ có anh đặc biệt ư?”
Lưu Quốc Diệu, đã chết.
Quả nhiên anh ta không thể nhắc tới tên nhóc thối kia trước mặt vợ, nếu không đều là mình không phải.
Không biết tên nhóc thối kia rót canh mê hồn gì cho vợ mình, mà khiến vợ mình đứng về phía tên nhóc thối đó như vậy.
Hoắc Cảnh Xuyên về nhà, nhìn thấy Lục Hướng Noãn còn chưa tỉnh lại, thì đến phòng bếp nấu một nồi cháo trứng vịt Bắc Thảo thịt nạc.
Lại xào thêm ít rau, nấu quả trứng gà, dù sao cả ngày hôm qua Lục Hướng Noãn đều không ăn gì.
Sau khi nấu xong, Hoắc Cảnh Xuyên lại cho gà trong nhà ăn, đương nhiên còn không thiếu phần của Phú Quý giữ nhà hộ viện.
Hiện giờ Phú Quý đã rất to, Hoắc Cảnh Xuyên sợ nó cắn linh tinh, nên tìm dây thừng xích nó vào.
Sau khi dọn dẹp xong, Hoắc Cảnh Xuyên về phòng, không nói một lời ngồi ở đầu giường trông chừng Lục Hướng Noãn.
Có lẽ là ngủ không yên ổn, lông mày của Lục Hướng Noãn vẫn luôn nhíu chặt.
Hoắc Cảnh Xuyên muốn tiến lên vuốt phẳng giúp cô, nhưng sợ đánh thức cô dậy, tay treo giữa không trung lại rút trở về.
Nhưng mà Hoắc Cảnh Xuyên đi rót cốc nước, tìm tăm bông thấm ướt môi khô khốc của cô.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mà Lục Hướng Noãn nằm trên giường vẫn không tỉnh lại.
Một lát sau Lục Hướng Noãn ở trên giường có động tĩnh, chỉ thấy đầu cô lắc lư qua lại, miệng không ngừng nỉ non.
Hoắc Cảnh Xuyên dán sát vào, cũng không nghe thấy được Lục Hướng Noãn nói gì, nhưng không quên nắm lấy tay cô, không ngừng trấn an cô:
“Noãn Noãn, có anh ở đây.”
“Anh ở đây.”

“Hứa Nhạc, đừng đi.” Lục Hướng Noãn ngồi dậy, ánh mắt vẫn chưa hết kinh hãi.
Đúng vậy, cô lại nằm mơ, vẫn là giấc mơ lần trước, hình ảnh cuối cùng vẫn dừng lại ở hình ảnh Hứa Nhạc chết thảm.
Lục Hướng Noãn ôm lấy trái tim đập nhanh vì bất an, trong lúc nhất thời cô khó chịu đến mức khó mà thở nổi.
Lần này Hoắc Cảnh Xuyên nghe thấy rõ Lục Hướng Noãn nói gì, chẳng qua anh không rảnh bận tâm chuyện khác, hiện giờ trong đầu trong mắt anh đều là vợ anh.
“Vợ à, anh ở đây.” Hoắc Cảnh Xuyên nắm lấy tay cô, nhẹ giọng nói.
Lúc này Lục Hướng Noãn mới lấy lại tinh thần, cô ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Cảnh Xuyên:
“Anh về rồi à.”
“Ừm, hôm nay rảnh rỗi nên không cần đến, có phải nằm mơ thấy ác mộng hay không?”
Lục Hướng Noãn cố ổn định tinh thần, khiến mình bình tĩnh trở lại, sau đó gật đầu.
Hoắc Cảnh Xuyên nhẹ giọng an ủi cô: “Giấc mơ thường là ngược lại, đừng sợ hãi, mọi chuyện còn có anh mà.”
Lục Hướng Noãn mở miệng đồng ý: “Ừm.”
Hoắc Cảnh Xuyên nói không sai, giấc mộng trái ngược với sự thật, Hứa Nhạc ở thế giới hiện thực sẽ không xảy ra chuyện gì, nghĩ tới đây Lục Hướng Noãn dần bình tĩnh lại.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn ra được tình hình của Lục Hướng Noãn chuyển biến tốt đẹp, cuối cùng trong lòng cũng dần thả lỏng:
“Ngày hôm qua em đã không ăn gì, anh nấu ít cháo để trong nồi, em có muốn ăn một ít không?”
“Có.” Lục Hướng Noãn thực sự hơi đói bụng.
“Em đợi ở đây, anh đi bưng tới cho em.” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong muốn rời đi, nhưng mà bị Lục Hướng Noãn gọi lại.
“Không cần phiền phức như vậy, em dậy ăn là được.” Lục Hướng Noãn nói xong muốn rời giường, kết quả cơ thể lung lay, suýt nữa ngã từ trên giường xuống.
May mà Hoắc Cảnh Xuyên kịp thời đỡ lấy, nếu không Lục Hướng Noãn chắc chắn bị thương ở mặt.
Nhưng mà chuyện này khiến Hoắc Cảnh Xuyên càng thêm lo lắng cho cô, cuối cùng không màng ý nguyện của cô, dứt khoát ôm cô đến trước bàn ăn.
Thậm chí còn bưng nước rửa mặt tới.
Lục Hướng Noãn nhìn Hoắc Cảnh Xuyên vắt khăn lông chuẩn bị lau mặt cho mình, bất đắc dĩ nói:
“Hoắc Cảnh Xuyên, em không phải tàn phế, em tự mình làm được.”
“Anh biết.” Tuy Hoắc Cảnh Xuyên nói như vậy, nhưng tay không dừng lại, động tác nhẹ nhàng lau khô mặt cho Lục Hướng Noãn, giống như đang che chở cho bảo tàng quý hiếm.
Hai tay cũng không buông tha.

Bạn cần đăng nhập để bình luận