Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 996: Anh phải đi về tìm vợ

Lâm Dật gật đầu theo bản năng, khi anh ta định mở miệng nói chuyện khác, thì thấy Hoắc Cảnh Xuyên nói chuyện ra viện với Lưu Quốc Diệu.
Xuất viện, đương nhiên là Lâm Dật không đồng ý, bởi vì ở trong mắt anh ta, lúc này Hoắc Cảnh Xuyên là đối tượng nghiên cứu, nhưng mà lời anh ta nói không có tác dụng gì.
Một khi Hoắc Cảnh Xuyên quyết định chuyện gì, bất cứ kẻ nào cũng không sửa được, cuối cùng Lưu Quốc Diệu bị Hoắc Cảnh Xuyên bức không làm gì được, mới đồng ý để anh xuất viện.
Nhưng mà tiền đề anh ta đồng ý là Hoắc Cảnh Xuyên về nhà không thể làm gì, ngoan ngoãn tĩnh dưỡng, dù sao lần này anh bị thương quá nghiêm trọng.
Bác sĩ cũng nói, suýt nữa không cứu được.
Hoắc Cảnh Xuyên ngoài miệng đồng ý, nhưng mà quay đầu coi những lời anh ta nói như gió thoảng bên tai.
Bởi vì anh phải về nhà tìm vợ, không đợi kịp một giây.
Hoắc Cảnh Xuyên thu dọn đồ xong thì đi theo Lưu Quốc Diệu còn có Vương Chí Cường ngồi xe về bộ đội.
Hồ Ái Hương và Trình Hiểu Yến đang ngồi ở cửa đại viện người nhà nói chuyện với những người khác, vừa thấy Hoắc Cảnh Xuyên đã trở về, thì nhanh chóng đuổi theo.
Hồ Ái Hương đỏ mắt nói:
“Cảnh Xuyên, cuối cùng em cũng trở về, mọi người đều cho rằng em đã chết, mấy ngày nay chỉ khổ cho Hướng Noãn.”
Bởi vì cô ấy mang thai, còn nôn nghén nghiêm trọng, cho nên mấy ngày Hoắc Cảnh Xuyên ở bệnh viện cô ấy không qua đó.
Hiện giờ tận mắt nhìn thấy Hoắc Cảnh Xuyên, cuối cùng Hồ Ái Hương cũng thả lỏng.
Trở về thì tốt, trở về Hướng Noãn có chỗ dựa, người khác sẽ không dám tùy ý bắt nạt cô nữa.
Mà Trình Hiểu Yến ôm đứa bé cũng cảm thấy vui sướng thay Lục Hướng Noãn.
Hoắc Cảnh Xuyên nghe thấy những lời này gương mặt tái nhợt, môi càng không có chút huyết sắc nào:
“Là em sai, em có lỗi với cô ấy.”
Hồ Ái Hương nói: “Khoan hãy nói tới chuyện này, về phòng ngồi trước, em mới ra viện cơ thể còn yếu, phải tĩnh dưỡng một thời gian.”
Hoắc Cảnh Xuyên từ chối: “Chị dâu, không cần đâu, bây giờ em phải đi.”
Vừa nghe những lời này, Hồ Ái Hương hơi nghi ngờ: “Đi ư? Em đi đâu?”
Mà Lưu Quốc Diệu nhìn Hoắc Cảnh Xuyên không yêu quý cơ thể mình như vậy, lập tức nổi giận nói:
“Hoắc Cảnh Xuyên, cậu mới đồng ý với ông đây như thế nào, da cậu lại ngứa có phải hay không?”
“Lão Hoắc, anh mới ra viện, thành thật đợi ở nhà đi, không được đi đâu.”
Đương nhiên là Vương Chí Cường biết anh muốn làm gì, nhưng không vội một lát này, mọi chuyện vẫn nên lấy cơ thể làm trọng.

Mấy người đều mở miệng khuyên nhủ Hoắc Cảnh Xuyên, nhưng mà Hoắc Cảnh Xuyên vẫn không thay đổi ý kiến, không chỉ như vậy, anh còn xin Lưu Quốc Diệu nghỉ nửa tháng.
Lưu Quốc Diệu nhét thư giới thiệu đã viết xong vào tay Hoắc Cảnh Xuyên, tức giận nói:
“Cút cút cút, đừng để ông đây thấy cậu nữa.”
Hoắc Cảnh Xuyên nắm chặt thư giới thiệu trong tay nói: “Cảm ơn sư trưởng.”
Lưu Quốc Diệu quát một tiếng:
“Nếu trong mắt cậu còn có sư trưởng là tôi, trở về thì dưỡng thương thật tốt cho tôi, tôi không muốn cấp dưới của tôi có binh sĩ nửa chết nửa sống.”
“Rõ.”
Hoắc Cảnh Xuyên nói xong, thì hành lễ quân đội với Lưu Quốc Diệu, ngay khi anh xoay người muốn rời đi, Lưu Quốc Diệu gọi anh lại:
“Đã đặt vé xong cho cậu, đến nhà ga lấy là được, cả đám không khiến người ta bớt lo, dính phải đám nhóc các cậu tôi đúng là sống ít đi nhiều năm.”
Hoắc Cảnh Xuyên nói cảm ơn xong, thì muốn rời đi.
Vương Chí Cường lái xe chở Hoắc Cảnh Xuyên đến nhà ga, mãi đến khi nhìn anh ngồi lên xe, Vương Chí Cường mới rời đi.
Nhưng mà ít nhiều gì Vương Chí Cường vẫn có chút không yên tâm, khi trở về đã gọi điện cho Vương Giải Phóng.
Vương Giải Phóng nghe tin Hoắc Cảnh Xuyên không chết, đầu tiên là ngây ngốc hai giây, ngay sau đó cười ha ha, cười một lát nước mắt chảy ra.
Không rảnh lo nói chuyện với Vương Chí Cường, anh ta nhanh chóng cúp điện thoại, hoàn toàn không thèm để ý vẫn còn đang trong giờ làm, anh ta lập tức đạp xe về nhà báo tin tức tốt này cho Vương Hiểu Linh.
Phản ứng của Vương Hiểu Linh giống với phản ứng của Vương Giải Phóng, nhưng mà cô ấy là vui sướng thay cho Lục Hướng Noãn.
Đợi cô ấy hoàn toàn bình tĩnh lại xong, thì nhanh chóng bảo Vương Giải Phóng đạp xe chở cô ấy đến đại đội Hồng Kỳ báo tin tức tốt này cho Lục Hướng Noãn.
Cô ấy không đợi kịp được nữa.
Bởi vì Vương Hiểu Linh có thai, dọc đường đi Vương Giải Phóng không dám đạp quá nhanh, cũng may hai người tới đại đội Hồng Kỳ trước khi mặt trời xuống núi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận